Edit: Hinh
Ba mẹ Hứa Thanh Hoan đưa ông bà trong nhà ra ngoài chơi hai ngày, nên kêu cô đến nhà chú nhỏ ăn ké uống ké.
Hứa Nhàn Nguyệt không nấu cơm, vì thế buổi sáng đầu tiên Hứa Thanh Hoan đến phải ăn cơm thừa từ tối qua.
Lúc chú nhỏ thấy cô đứng ở ngoài cửa cũng không vui vẻ gì.
Nhưng mà, chuyện này hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của cô.
Hứa Thanh Hoan làm ổ ở sô pha xem điện thoại, trên TV đang phát một list nhạc dành cho buổi trà chiều, trong điện thoại là chín tấm ảnh đủ kiểu cười của cô do Phó Nhất Ngôn gửi đến.
Hai ngón tay Hứa Thanh Hoan đặt trên màn hình, không ngừng phóng to thu nhỏ, thấy từ hạt dưa còn sót lại trong kẽ răng đến từng lỗ chân lông trên gương mặt nhỏ, cái này rất ảnh hưởng đến khí chất gương mặt của cô, thầm hối hận sao lúc đó lại vừa cắn hạt dưa vừa nói chuyện chứ.
Hứa Nhàn Nguyệt yên lặng không một tiếng động đi đến từ phía sau Hứa Thanh Hoan, cúi người nhìn điện thoại của cô, ”Ngoan Ngoãn lại tự luyến hả?”
Hứa Thanh Hoan sợ đến mức run tay, lập tức nhét điện thoại xuống mông, ”Chú không cho cháu nấu cơm, làm cháu phải ăn cơm thừa tối qua, sáng nay thì mở nhạc rock đánh thức cháu dậy, bây giờ còn nhìn lén điện thoại cháu nữa, chú nhỏ, chú nói thật đi.
”
”Nói thật cái gì cơ?”
”Chúng ta không phải chú cháu ruột đúng không?”
Hứa Nhàn Nguyệt gật đầu nói: ”Cuối cùng cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kha-ai-can-toi/2761672/chuong-13.html