"Xán Xán, nghe anh nói. Sau này, anh là người nhà của em. Người nhà của anh cũng chính là người nhà của em. Không cần phải cảm thấy cô độc nữa. Được không em?"
Thời Khanh ôm chặt Ngôn Án đến khi cô ngừng khóc mới nhỏ giọng an ủi.
"Khanh Khanh, đừng giận em"
Ngôn Án nghe được lời này thì trong tim như có một dòng nước ấm chảy qua. Rốt cuộc thì mọi chuyện cũng đã ổn.
"Không giận, vào nhà nhé"
Thời Khanh buông lỏng Ngôn Án ra rồi cúi đầu hỏi ý cô.
Ngôn Án đưa tay lau đi nước mắt trên mặt rồi gật đầu.
Những ngày sau đó, tang lễ của ông bà Ngôn đang được tổ chức, khách khứa viếng thăm đều để lại một lại an ủi cho cô con gái duy nhất của người mất là Ngôn Án.
Nhìn cô đơn độc đứng đó trả lễ không khỏi khiến khách viếng thăm đau lòng.
Trong một hôm liền mất cả mẹ lẫn cha, hỏi xem ai không đau lòng.
Ngày cuối cùng của đám tang, sau khi đã hoàn thành thủ tục chôn cất. Ngôn Án đứng lặng lẽ nhìn hai bài vị của ba mẹ mình.
"Ba, mẹ. Hai người ở thế giới khác phải sống thật tốt. Con gái ở thế giới này cũng vậy. Kiếp sau con vẫn hy vọng được làm con gái độc nhất của hai người"
Ngôn Án khuỵ một chân xuống vuốt ve tấm hình của ba mẹ mình trên bài vị, cô tựa đầu vào đó tâm sự.
"Ba, mẹ. Được làm con gái của hai người thật tốt."
Cảm giác bất lực truyền đến từ lời nói của Ngôn Án khiến Thời Khanh đứng bên cạnh cũng khó chịu trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kha-ai-anh-dau-hang/410432/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.