Ngôn Án chưa kịp vui vẻ thì chợt nghĩ đến việc mình đã bị đình chỉ học hết tuần thì có chút rầu rĩ.
Thời Khanh ở trong trường cũng không khác là mấy...
"Khanh Khanh, có nhớ em không?"
Ngôn Án bỗng nhiên gửi đi một tin nhắn đến Thời Khanh.
Tin nhắn trên điện thoại vang lên, Thời Khanh liếc mắt sang nhìn điện thoại.
Thấy được người gửi tin nhắn đến là Ngôn Án, ánh mắt liền có vài phần ôn nhu khác thường.
"Nhớ"
Một chữ ngắn gọn được gửi đi.
"Em cũng thật nhớ anh nha"
Ngôn Án cười cười soạn tin nhắn rồi gửi đi.
"Vào học rồi, cất điện thoại nhé"
Tiếng chuông báo hiệu vào học vang lên, Thời Khanh nhanh tay nhắn cho Ngôn Án một dòng rồi cất điện thoại đi.
Chiều hôm đó, Ngôn Án canh đến giờ tan học rồi nhắn tin cho Thời Khanh lần nữa.
"Khanh Khanh, anh về đến nhà chưa?"
Bên phía Thời Khanh không có hồi âm.
"Tối nay em muốn đến nhà sách ở đường B, anh có muốn đi cùng em không?"
Ngôn Án lại soạn thêm một dòng tin nhắn gửi đi.
Bên kia vẫn im lặng, không có dấu hiệu trả lời lại.
....
"Mẹ, con đi nhà sách một lúc"
Ngôn Án báo với mẹ mình một tiếng sau đó cầm điện thoại chuẩn bị ra khỏi nhà.
Bỗng nhiên điện thoại vang lên một tin nhắn.
"Xuống nhà"
Là Thời Khanh gửi tới....
Ngôn Án thấy được tin nhắn anh thì hớt ha hớt hải chạy như bay ra ngoài.
Bóng dáng của thiếu niên nhanh chóng đập vào mắt cô.
Ngôn Án dùng hết sức chạy tới nhào vào lòng anh.
Thời Khanh vươn tay đón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kha-ai-anh-dau-hang/410390/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.