Ngôn Án rón rén lần theo tiếng nhạc đi đến. Càng đến gần càng nghe tiếng đàn rõ hơn.
Ngôn Án đưa mắt nhìn vào bên trong qua khe hở của cánh cửa.
Bóng lưng quen thuộc đập vào mắt cô. Thời Khanh đang ôm lấy đàn guitar, lại còn vừa đàn vừa hát.
Ngôn Án né qua một bên, tựa lưng vào tường thưởng thức âm nhạc.
Khanh Khanh của cô hát thật hay, đàn cũng thật giỏi....
Khoảng 10 phút sau, tiếng đàn dừng hẳn. Thời Khanh cất đàn rồi đẩy cửa bước ra.
Ngôn Án vẫn đứng yên tại chổ không chạy trốn.
Thời Khanh thấy cô thì ánh mắt khựng lại...cô ấy đứng đây bao lâu rồi?
"Xong việc chưa?Mình nhớ cậu chết mất"Ngôn Án bĩu môi nhìn nhìn thiếu niên trước mặt.
"Cậu, đứng đây bao lâu?"Thời Khanh khoá cửa phòng nhạc cụ lại rồi cất bước đi.
"Đến đã lâu"Ngôn Án cũng nhấc chân đi theo bên cạnh Thời Khanh.
"Sao không gọi tôi?"Thời Khanh bỏ một tay vào túi quần, một tay để trên tay cầm của cầu thang.
"Ây da..."Ngôn Án vô tình bước hụt chân xuống cầu thang sau đó đau đến ngồi bệt xuống nền.
Thời Khanh nghe tiếng kêu của Ngôn Án thì nhanh chóng quay lại nhìn.
"Sao vậy?"Anh nhanh chóng ngồi xuống nâng bàn chân của Ngôn Án lên nhìn.
"Trật chân rồi"Ngôn Án nâng đôi mắt đau đến đỏ ửng lên nhìn Thời Khanh, đồng thời quan sát nét mặt của anh
Thời Khanh lập tức cau chặt mài, quả thực chân cô đã sưng đỏ lên một mảng.
"Cậu...cõng mình được không?"Ngôn Án bỗng nhiên táo bạo cất giọng.
Thời Khanh nhìn vào mắt Ngôn Án một chút sau đó thở dài một hơi. Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kha-ai-anh-dau-hang/410384/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.