Một lúc sau, anh ngồi dậy sau đó cúi người hôn lên trán Ngôn Án một cái rồi mới đẩy cửa phòng rời đi. 
Thời Khanh tựa lưng vào cửa phòng suy nghĩ một lúc rồi đưa mắt nhìn sang phòng của bà An Cẩn. 
"Mẹ" 
Anh tiến đến gõ cửa phòng bà rồi nhẹ giọng gọi một tiếng. 
"Vào đi" 
Bên trong nhanh chóng đáp lời. 
Thời Khanh nhanh chóng đẩy cửa phòng bước vào. 
Bà An Cẩn đưa mắt lên nhìn Thời Khanh. 
Thời Khanh đi tới, anh ngã người xuống giường, đầu đặt lên đùi bà An Cẩn. 
Khoảnh khắc này như trở lại khoảng thời gian của mười mấy năm trước. Lúc Thời Khanh vẫn còn là một cậu nhóc dính mẹ. 
Bà An Cẩn đưa tay vuốt tóc Thời Khanh, từng sợi tóc của Thời Khanh luồn qua ngón tay bà khiến anh dễ chịu nhắm nghiền mắt lại hưởng thụ. 
"Mẹ, còn một tuần nữa là con đi" 
Một lúc sau, Thời Khanh mở lời. 
"Ừm" 
Bà An Cẩn lạnh nhạt đáp. 
"Ngôn Án, mẹ giúp con chăm sóc em ấy" 
Thời Khanh nhỏ giọng nhờ vã mẹ mình. 
"Chuyện đó không cần con phải lo" 
Bà An Cẩn nhanh chóng đáp lời. 
"Thời gian này dành nhiều thời gian hơn cho con bé" 
Bà An Cẩn di chuyển tay sang xoa đầu Thời Khanh, ấn đến ấn lui giúp anh thư giãn. 
"Vâng" 
... 
Sáng hôm sau, Ngôn Án tỉnh dậy, trán cô đụng phải lồng ngực cứng rắn của Thời Khanh. 
Ngôn Án nhanh chóng ngồi bật dậy, Thời Khanh thì khó hiểu đưa mắt nhìn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kha-ai-anh-dau-hang/2100884/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.