"Khanh Khanh..."
Ngôn Án chạy tọt vào trong gọi Thời Khanh một tiếng.
"Anh nghe"
Thời Khanh nghe tiếng cô gọi thì vừa vo gạo trong nồi vừa trả lời.
"Anh bỏ em lại một mình"
Ngôn Án giả vờ trách móc đấm nhẹ vào lưng Thời Khanh một cái.
"Ba mẹ chồng không muốn để con dâu vào bếp, anh đành phải chịu thiệt đảm đương công việc này thôi"
Thời Khanh bật cười đáp.
"Để em mang trái cây ra cho bác trai và bác gái"
Ngôn Án đi đến tủ lạnh tìm kiếm trái cây rồi mang ra gọt vỏ.
"Cẩn thận tay một chút"
Thời Khanh đưa mắt sang nhìn rồi chu đáo dặn dò.
"Em biết rồi, có phải con nít đâu chứ"
Ngôn Án bĩu môi trả lời.
Thời Khanh vo gạo xong thì đem nồi cơm bật lên sau đó xoắn tay áo lên làm đồ ăn.
Hai người trong bếp, một người gọt trái cây, một người nấu ăn. Cô gái nhỏ Ngôn Án miệng vẫn không ngừng lầm bầm, Thời Khanh bên cạnh lắng nghe thỉnh thoảng trả lời vài câu.
Bố mẹ Thời đứng bên ngoài nhìn vào liền vui vẻ không thôi.
"Anh nhìn xem, con bé Ngôn Án này tốt như vậy, chỉ tiếc là bố mẹ mất sớm, chắc chắn đã trải qua một cú sốc cực lớn"
Nghĩ đến hoàn cảnh của Ngôn Án, bà An Cẩn lại có chút đau lòng.
"Bây giờ có con trai chúng ta bù đắp cho con bé rồi, em đừng lo lắng nữa"
Thời Sâm xoa xoa đầu vợ mình rồi nhỏ giọng nói.
"Em rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-kha-ai-anh-dau-hang/2100882/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.