Trước khi đi ngủ, tôi cầm sẵn điện thoại chờ anh gọi, hôm nay có muộn hơn một chút, nhưng anh rốt cuộc vẫn gọi tới:
- Cứ nghĩ em tắt máy rồi chứ……
- Còn chờ anh…..
Tôi nghe thấy tiếng anh cười nhẹ bên kia điện thoại, cũng bất tri bất giác nâng khóe miệng của mình lên cao.
- Nhớ anh sao?
- Mới chia tay một chút thôi mà…
- Anh thì ngay cả khi bên em vẫn thấy nhớ….. – Tôi nghe tiếng anh buồn buồn, không hề biết rằng đây là sự thât, nỗi nhớ của anh cũng như tôi, là 2 năm, 4 năm, rồi 6 năm trời.
- …..
- Đang đỏ mặt sao? – Anh lại cười nhẹ.
- Ai nói!
- Anh biết…. – Tiếng cười vui vẻ lại vang lên, quả thật mặt tôi đã rất đỏ rồi. – Bảo bối, em đỏ mặt rất đáng yêu……
- Ngủ ngon. – Tôi vội vã cụp máy, xoa xoa trái tim như muốn rớt ra khỏi lồng ngực này.
Điện thoại rất nhanh lại có cuộc gọi đến, tôi vẫn là như trước nghe lời anh, chưa từng reject lần nào.
- Tiểu Hy rất ngoan…..
- ……..
- Ngủ ngon nhé, ngày mai gặp.
- Ngày mai gặp.
Cúp điện thoại, tôi tắt máy rồi lại đặt nó ra xa cách giường 1 mét. Bảo Ngọc sớm đã đi ngủ rồi, lúc này tôi mới chui vào chăn, lặng lẽ ôm con bé:
- Lần này không buông tay, không trốn chạy nữa. Có chết cũng phải bám riết lấy cả đời.
- Ừm…
- …………. – Con bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ket-ket-khi-yeu/3150808/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.