Dương Mỹ Linh trong sự khiếp sợ, nhíu mày.
"Tính toán thời gian, đứa bé này ra đời cũng chưa được bao lâu, nhanh như vậy đã biết nói?"
Dươnng Mỹ Linh nhạy cảm, cảm thấy một tia khác thường.
"Không cần cô nhọc lòng quan tâm chuyện này."
Cảnh Lang tới bên cạnh Lục Hồng, nắm bên đầu vai, chặn lại tầm mắt Dương Mỹ Linh.
"Lục Hồng, cho chị bế nó một chút được không?"
Thân người Lục Hồng run lên, ngược lại ôm thật chặt Cảnh Tiểu Lang trong ngực, nhẹ vỗ về lưng bé con, tỏ ý bé con đừng lên tiếng.
"Xin lỗi Nhược Mỹ."
Dương Mỹ Linh lộ ra nụ cười sầu thảm,
"Thôi, nếu vậy chị đi trước."
Dương Mỹ Linh vẫy tay, không quay đầu lại đi ra cửa.
Sau khi chắc chắc Nhược Mỹ đã rời đi, Lục Hồng mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới thả lỏng Cảnh Tiểu Lang trong ngực. Bé con nhận được ám chỉ, một chân chạm đất, vui sướng xoay vòng vòng quanh hai người.
Lục Hồng nhắm mắt, trong lòng mơ hồ có một tia áy náy. Mới vừa rồi từ chối Nhược Mỹ như vậy, đối với cô ấy mà nói có chút quá mức tàn nhẫn.
Cảnh Lang xoay người cô lại, ngón tay khơi mào cằm.
"Hồng Hồng, nhìn chị, em không cần cảm thấy áy náy bất kỳ chuyện gì."
"Lang, em biết."
Lục Hồng cười nói, chủ động dựa vào lòng Cảnh Lang.
"Lang, có cách nào để bảo bảo trông không khác một đứa trẻ bình thường không, ít nhất về vẻ bề ngoài. Em sợ..."
Lời còn chưa dứt, ngón tay Cảnh Lang đã dán lên môi cô,
"Chị hiểu. Nếu vừa rồi để Dương Mỹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-hong-mao-va-dai-hoi-lang-co-be-quang-khan-do/1502528/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.