Chương trước
Chương sau
Cả hai nị oai một hồi.
"Cảnh Diệt, chị là đồ đại ngốc!"
Hỏa nhi mềm mại quở trách một tiếng.
"Vợ..."
Sắc mặt Cảnh Diệt chợt trở nên nghiêm túc, cô đương nhiên biết, Hỏa nhi trách cô bỏ lại Liệt nhi một mình bên ngoài.
"Xin lỗi."
Cảnh Diệt cọ lên gò má cô, nhẹ giọng thì thầm. Không biết hiện tại đã trôi qua bao lâu, Liệt nhi có phải đã trưởng thành, khỏe mạnh.
"Cho dù chị muốn đến cạnh em, cũng phải thu xếp ổn thỏa cho Liệt nhi trước chứ. Ô ô ô ô, Cảnh Diệt, em bỗng cảm thấy mình là một người mẹ một chút trách nhiệm cũng không có!"
Hỏa nhi vừa nói, vừa nũng nịu dựa vào lòng Cảnh Diệt. Trên thực tế cũng đúng là như vậy, năm đó sau khi Shura vương sinh hạ Liệt nhi, liền tới đây bế quan rồi.
"Ngốc, không phải lỗi của em."
Cảnh Diệt đau lòng vuốt dọc theo mái tóc của cô, đôi mắt màu xám càng u ám. Lúc đó cô xác thực quá lỗ mãng, không được thỏa đáng.
"Con nó có thể nào sau khi chúng ta rời khỏi đây, Liệt nhi sẽ không nhận ra chúng ta, hoặc là sẽ không nhìn nhận chúng ta không."
Hỏa nhi tự lẩm bẩm.
"Không đâu, Liệt nhi là một đứa bé ngoan."
Cảnh Diệt ngoài miệng an ủi Hỏa nhi, trong bụng lại mơ hồ có chút lo âu.
Song, mọi người ở Shura giới khi thấy đức vua biến mất mười mấy năm đột nhiên xuất hiện, không tránh khỏi nhất thời run sợ trong lòng. Không ai dám nói, chuyện không gặp thái tử của Shura giới đã mười mấy năm. Ngày nay Shura giới sớm đã loạn thành như nồi cháo, nếu không phải bọn họ phong tỏa tin tức Cảnh Diệt cùng Shura vương biến mất, sợ rằng sớm đã bị thiên giới phái người tới tấn công. Hỏa nhi nghe thấy đứa con của mình không thấy đã một thời gian, nhất thời tức giận công tâm, ngất xỉu trong ngực Cảnh Diệt.
Cảnh Diệt ngồi trên giường ngắm nhìn dung nhan Hỏa nhi đang ngủ, trong mắt tràn đầy yêu thương. Âm thầm trách móc bản thân năm đó nhất thời xúc động, gây ra đau khổ như hôm nay. Hóa ra Liệt nhi lúc vừa mười mấy tuổi, liền một mình lén rời khỏi Shura giới, đến sống ở nhân giới, sau đó một mực không rõ tung tích, cũng không cho phép bất kỳ người của Shura giới nào được quấy nhiễu con bé.
Liệt nhi làm ra hành vi như vậy, trong lòng cô mơ hồ đã có câu trả lời. Vì vậy Cảnh Diệt quyết định để Hỏa nhi ở lại Shura giới nghỉ ngơi cho khỏe, trước tiên cô đến Lang tộc tìm Cảnh Tình hỏi vài tin tức liên quan đến Liệt nhi. Trước khi rời đi, Cảnh Diệt hôn trán Hỏa nhi,
"Hỏa nhi, chị nhất định sẽ đem con mình trở về."
(Editor: Cảnh Tình là mẹ của Cảnh Lang, Cảnh Ngọc. Nhân vật chínhphần 1)
---
Cảnh Diệt khẩn trương ôm lấy sói con nằm trên mặt đất,

"Ngao ô!"
Sói con hướng cô kêu một tiếng, huơ huơ hai cái chân trước. (////▿////)
Cảnh Diệt chẳng qua chỉ mỉm cười sờ đầu cô, định trấn an.
"Ngao ô!"
Sói con không nói hai lời há miệng nhắm ngay cổ tay Cảnh Diệt cắn một hớp.
"Cảnh cô cô!"
Cảnh Lang thấy vậy vội vàng muốn tiến lên giúp đỡ, Cảnh Diệt khoát tay, mặc cho sói con cắn cổ tay mình.
"Liệt nhi con bé sợ rằng đã tẩu hỏa nhập ma."
"Tẩu hỏa nhập ma? Sao lại như vậy?"
Cảnh Lang không hiểu hỏi.
"Trên người nó chảy huyết thống của Lang tộc và tộc người Shura, vốn là dị loài. Trời sinh trên người ẩn chứa linh lực cường đại, nhưng năng lượng Lang tộc và Shura tộc vốn là hai nguồn năng lượng không giống nhau, nếu như không tiến hành dẫn dắt chính xác cho việc tu luyện, sẽ vô cùng dễ dàng bị mất khống chế."
Cảnh Diệt nói tới đây, trong con ngươi một mảnh ảm đạm. Liệt nhi không chịu cùng các cô nhìn nhận cũng đúng, các cô làm mẹ rốt cuộc những năm qua đã làm được những gì?
"Cảnh cô cô, cô đừng đau lòng. Tình hình lúc đó sợ rằng cũng chỉ có thể làm được như vậy."
Cảnh Lang nói lời trái lòng. Cô có thể hiểu Cảnh Diệt và Shura vương hai người phu phụ tình thâm, cho nên lựa chọn cùng nhau rơi vào giấc ngủ say. Nhưng đối với Giản Như Ca mà nói, một cô nhi sống qua những năm như vậy, tạo thành tính tình quá khích như hôm nay cũng là hợp tình hợp lý.
"Đứa nhỏ này căn bản sử dụng qua loa năng lực của mình, bây giờ vì đau buồn mà để mất khống chế, tạo thành trong cơ thể hai cổ năng lượng chống lại nhau, cho nên hiện về nguyên hình."
Cảnh Diệt ánh mắt trìu mến nhìn sói con, sói con vẫn liều mạng cắn cổ tay của cô, từng giọt chất lỏng màu đỏ dọc theo bên miệng cô bé chảy xuống.
"Nhưng xem như hiện nguyên hình, cũng không nên nhỏ xíu như thế này chứ nhỉ?"
Cảnh Lang khoa tay múa chân.
"Ừ. Có lẽ là do hỗn huyết, là sự thiếu sót của tiên thiên."
Nói đến đây, Cảnh Diệt nhắm hai mắt lại, trái tim đau nhức giống như bị xé ra vậy. Cô rốt cuộc đã làm được những gì? Đối với đứa bé này. Mới vừa rồi mình xuất hiện, đã tạo thành mối đả kích quá lớn với nó, dẫn đến khôi phục hình dạng thật, linh thức cũng đóng lại, hiện giờ liền không khác gì một con sói bình thường.
"Sau khi đứa bé này rời khỏi Shura giới, cả ngày gây ra rắc rối ở nhân giới. Không sai biệt lắm thời điểm ở cấp hai, bởi vì tự tiện vận dụng linh lực dẫn đến làm hư hại nhà cửa ở nhân giới, thậm chí còn tổn thương loài người, xém chút nữa bị đưa vào 'ngục giam'. May có mẹ của cháu ra mặt can thiệp giải quyết."
Cảnh Diệt thở dài, những thứ này đều là từ miệng Cảnh Tình biết được, năm đó vốn Cảnh Tình muốn chăm sóc cho Liệt nhi, không biết làm sao lúc đó tính tình Giản Như Ca đã cô độc quá khích, chỉ sợ Cảnh Tình cũng sớm đã nhìn thấu điểm này, cho dù chỉ có Cảnh Diệt và Shura vương hai người mới có thể cởi nút thắt trong lòng nó. Vì vậy Cảnh Tình liền một mực trong tối âm thầm chú ý mọi hướng đi của cô bé, chỉ là những chuyện này cũng chưa từng nhắc qua với Cảnh Lang và Cảnh Ngọc.
"Hay là chúng ta rời khỏi đây trước, Liệt nhi mới vừa rồi mất khống chế, chắc còn có nguyên nhân khác."
Cảnh Lang nhìn tiểu mao cầu được Cảnh Diệt ôm vào trong ngực. Tựa hồ cắn đã thấy mệt, nó cuộn cái đuôi cường tráng của mình lên, co lại thành một đoàn, ngủ say trong ngực Cảnh Diệt.
Lúc ngồi trên xe,
"Trước về nhà cháu đi."
Cảnh Diệt gật đầu. Hai cái tai nhọn của tiểu mao cầu co giật, ngoe nguẩy cái đuôi to.
Cảnh Lang đứt quãng đem chuyện của Vương Chỉ Hinh và Giản Như Ca nói lại cho Cảnh Diệt.
"À, ra là vậy."
Đối với việc Liệt nhi yêu thương cô gái loài người cô cũng không có phản đối, thế nhưng hiển nhiên quan hệ giữa cả hai có lẽ phức tạp hơn nhiều. Mới vừa rồi từ miệng Cảnh Lang, cô suy đoán hơn phân nửa đứa nhỏ nhà mình theo rình rập người ta, Liệt nhi sợ rằng đã động chân tình. Lập tức trong lòng động một cái, âm thầm đưa ra quyết định.
Dọc trên đường đi, trong đầu Cảnh Lang thỉnh thoảng hiện lên bóng người Lục Hồng, giây phút cô rơi xuống, rõ ràng đã nghe thấy tiếng kêu của cô ấy. Nếu lúc đó cô ấy thấy mình rơi xuống, sẽ có loại tâm tình gì, có thể nào thương tâm vì mình không? Trong lòng Cảnh Lang thậm chí thoáng hiện lên, ý niệm Lục Hồng lúc đó sẽ nhảy xuống theo mình. Không! Cô muốn cô ấy sống thật tốt!
Nghiêm Tinh trước đưa Lục Hồng trở về nhà Cảnh Lang, chỉ thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của Lục Hồng, cô không yên tâm, quyết định trước ở bên cô ấy một chập.
Hai tay Lục Hồng nâng ly nước lọc Nghiêm Tinh đưa, liền một mực duy trì động tác này, không hề uống, cũng không buông xuống.
"Về chuyện kia chị dâu nè."
Nghiêm Tinh ấp úng thật lâu, cứ thế không thể tố chức ngôn ngữ được.
"Cảnh Lang, cô ấy thật sự sẽ không sao."
Trùng hợp lúc này truyền tới tiếng chốt cửa chuyển động, Nghiêm Tinh hơi sững sờ. Song khi thấy Cảnh Lang từ sau cửa bước vào,
"Cảnh Lang!"
Cảnh Lang? Lục Hồng trong nháy mắt nghe thấy, liền đứng lên, khi nhìn thấy bóng người quen thuộc, cái ly trên tay theo tiếng đáp lại rơi xuống đất.
"Lục Hồng, tôi về rồi."
Cảnh Lang lộ ra nụ cười ấm áp, Lục Hồng vài bước nhanh chóng lao tới, đến trước gót chân của cô.
một tiếng, đầu tiên là đánh vào mặt Cảnh Lang một cái,
"Cảnh Lang, đồ chiết tiệt chị!"
"Hơ..."
Cảnh Lang đứng tại chỗ ngớ ra, nhưng khi Lục Hồng dựa sát thân người vào trong ngực cô,
"Haha."
Tay Cảnh Lang như mọi ngày choàng qua vai Lục Hồng,
"Chị không có chết! Là thật ư?"
Giọng Lục Hồng buồn bã vang lên.
"Ừm, Lục Hồng, tôi vẫn ở đây."
Bởi vì giọng Lục Hồng khàn khàn, Cảnh Lang đau lòng càng ôm sát cô hơn.
"Xin lỗi, để cho em phải lo lắng."
"Đồ chết tiệt! Tại sao chị lại không nói gì với tôi hết?"
Lục Hồng ngẩng đầu lên, một bộ khởi binh muốn vấn tội.
"Ách..."
"Không muốn để em phải lo lắng. Hơn nữa, tiểu Hồng Hồng, em cũng có rất nhiều chuyện không chịu nói cho tôi, không phải sao?"
Cảnh Lang bĩu môi, nét mặt bày ra một bộ ủy khuất.
"Là tôi lo chuyện bao đồng rồi!"
Lục Hồng bỗng nhiên đẩy Cảnh Lang ra, xoay người hướng phòng của mình đi tới.
"Haizz."
Cảnh Lang cũng không đuổi theo, mặc cho cô khép cửa lại. Rõ ràng mới vừa rồi bầu không khí còn rất tốt, tiểu Hồng Hồng, em vẫn là không muốn mở cánh cửa lòng với tôi sao?
"Sói đuôi to, chị dâu mới vừa rồi xém chút nữa nhảy xuống theo cậu rồi!"
Nghiêm Tinh lầm bầm một câu,
"Cậu nói gì cơ!"
Cảnh Lang kích động nắm hai vai của cô.
"Tiểu Lang Lang, cô bé đó thích cháu."
Cảnh Diệt một câu, làm cả hai nhìn về hướng cửa, Cảnh Diệt đang ôm tiểu mao cầu mặt tươi cười đứng ở cửa.
Lúc này Nghiêm Tinh mới chú ý tới bên trong phòng còn có người khác, chợt vừa thấy Cảnh Diệt, cô kinh ngạc nói không nên lời. Cảm thấy đã gặp qua người này ở đâu rồi, nhưng nhất thời lại không nhớ nổi, với tò mò tiến lại gần Cảnh Diệt, tò mò đánh giá.
"Tinh Tinh, cô ấy chính là Cảnh cô cô."
"Cảnh Diệt?!"
Nghiêm Tinh há mồm thật to,
"Ai nha, mình mới nói làm sao lại trông quen mắt như vậy, ra là đã nhìn thấy mỹ nam trong hình trên máy tính của mẹ mình."
Hình mỹ nam? Cảnh Diệt tựa hồ nghe thấy từ kỳ quái. Cảnh Lang một cái tát vỗ vào sau ót Nghiêm Tinh, tỏ ý cho cô im miệng.
Mọi người ngồi trên salon trong phòng khách, Cảnh Lang kể mọi chuyện xảy ra cho Nghiêm Tinh.
"Sói đuôi to, mình vốn còn đang suy nghĩ làm sao để lôi được cậu ra khỏi đó."
Nghiêm Tinh tự lẩm bẩm. Thì ra Nghiêm Tinh trên xe nhận điện thoại của Cảnh Ngọc, được báo lại Cảnh Lang đã bị người của đội đặc nhiệm R đưa đi.
"Lục Hồng sao lại xuất hiện ở đó vậy?"
Cảnh Lang nhướng mi nhìn Nghiêm Tinh,
"Sói đuôi to, cậu oan uổng cho mình rồi, chị dâu thế nhưng là một mực lặng lẽ theo cậu rời cửa chứ bộ."
Cảnh Lang ngẩn ra, trên mặt hiện lên một tia ý cười không dễ phát giác. Cảnh Diệt nhìn ở trong mắt. Giờ phút này, tiểu mao cầu ở trong ngực Cảnh Diệt tỉnh ngủ, cặp móng vuốt của oắt con không đứng đắn gãi lên mu bàn tay Cảnh Diệt, tỏ ý muốn đi xuống chơi đùa. Từ lúc đầu hóa thành nguyên hình có địch ý với Cảnh Diệt, đến giờ thì ôn thuận nằm trong ngực cô, trong bụng Cảnh Diệt một hồi cảm động. Nhưng cô biết Giản Như Ca chỉ vì linh thức đang khép kín, không có ký ức về bất kỳ ai, mới có thể như vậy. Chỉ là theo bản năng cô vẫn cho rằng Giản Như Ca đang dần dần tiếp nhận cô.
"Được rồi, bây giờ con vật này chính là Giản Như Ca á?"
Khuôn mặt Nghiêm Tinh dáng vẻ không thể tin nhìn chằm chằm tiểu mao cầu.
"Ngao ô!"
Tiểu mao cầu ngẩng cái đầu nhỏ lên, trợn mắt nhe nanh nhìn cô, làm bộ dạng muốn xông tới cắn. Bị Cảnh Diệt vững vàng giữ trong ngực.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.