Cả hai nị oai một hồi.
"Cảnh Diệt, chị là đồ đại ngốc!"
Hỏa nhi mềm mại quở trách một tiếng.
"Vợ..."
Sắc mặt Cảnh Diệt chợt trở nên nghiêm túc, cô đương nhiên biết, Hỏa nhi trách cô bỏ lại Liệt nhi một mình bên ngoài.
"Xin lỗi."
Cảnh Diệt cọ lên gò má cô, nhẹ giọng thì thầm. Không biết hiện tại đã trôi qua bao lâu, Liệt nhi có phải đã trưởng thành, khỏe mạnh.
"Cho dù chị muốn đến cạnh em, cũng phải thu xếp ổn thỏa cho Liệt nhi trước chứ. Ô ô ô ô, Cảnh Diệt, em bỗng cảm thấy mình là một người mẹ một chút trách nhiệm cũng không có!"
Hỏa nhi vừa nói, vừa nũng nịu dựa vào lòng Cảnh Diệt. Trên thực tế cũng đúng là như vậy, năm đó sau khi Shura vương sinh hạ Liệt nhi, liền tới đây bế quan rồi.
"Ngốc, không phải lỗi của em."
Cảnh Diệt đau lòng vuốt dọc theo mái tóc của cô, đôi mắt màu xám càng u ám. Lúc đó cô xác thực quá lỗ mãng, không được thỏa đáng.
"Con nó có thể nào sau khi chúng ta rời khỏi đây, Liệt nhi sẽ không nhận ra chúng ta, hoặc là sẽ không nhìn nhận chúng ta không."
Hỏa nhi tự lẩm bẩm.
"Không đâu, Liệt nhi là một đứa bé ngoan."
Cảnh Diệt ngoài miệng an ủi Hỏa nhi, trong bụng lại mơ hồ có chút lo âu.
Song, mọi người ở Shura giới khi thấy đức vua biến mất mười mấy năm đột nhiên xuất hiện, không tránh khỏi nhất thời run sợ trong lòng. Không ai dám nói, chuyện không gặp thái tử của Shura giới đã mười mấy năm. Ngày nay Shura giới sớm đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-hong-mao-va-dai-hoi-lang-co-be-quang-khan-do/1502468/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.