Trên đỉnh núi cây cối um tùm, dưới nắng sớm, xanh biếc tươi tốt.
Phía cuối đường, áo cà sa xanh ngọc như cánh bướm bay bay, đón gió núi, phá tan mây mù, nhẹ nhàng bước tới.
Đỗ Phi Phi vội vàng nuốt miếng bánh nướng trong tay, từ dưới đất đứng lên, như gặp đại địch.
Áo cà sa chầm chậm dừng lại, vẫn là khuôn mặt chữ điền tai to, cặp mắt hiền từ như trước, “A Di Đà Phật. Bần tăng đường đột đến cửa, xin hai vị thứ lỗi.”
Diệp Thần vẫn ngồi như cũ, một tay chống về phía sau, ung dung tiêu sái: “Lúc này vẫn có thể dối trá, Thanh Vân, ngươi so với tưởng tượng của ta còn ti bỉ hơn.”
Là Thanh Vân, đương nhiên là Thanh Vân.
Thanh Vân thượng nhân không để ý đến vẻ châm biếm của hắn, chỉ mỉm cười nói: “Nếu ta không ti bỉ, ngươi làm sao có vẻ chính nghĩa?”
Rốt cục Diệp Thần cũng đứng lên, cười đến chân thành, “Cho nên tuy rằng ta dùng miệng mắng ngươi, dùng kiếm giết ngươi, nhưng trong lòng vẫn có chút thích ngươi.”
Thanh Vân thượng nhân nói: “Ồ. Vậy thì thật khéo. Tuy rằng trên mặt ta đang cười, ngoài miệng đang khen, nhưng trong lòng lại hận không thể dùng một đao đâm chết ngươi.”
Diệp Thần lại cười nói: “Thật tốt. Ít nhất chúng ta cũng có một điểm giống nhau.”
Thanh Vân thượng nhân gật gật đầu, “Hôm nay trên Cô Tuyệt phong hoặc là một người sống hoặc là hai người sống.”
Đỗ Phi Phi khẩn trương nắm đao, nhỏ giọng hỏi Diệp Thần nói: “Đợi lát nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-hong-mao-roi-vao-tay-dai-sac-lang/2522400/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.