“Phi Phi à.”
Vừa nghe thấy giọng nói này, Đỗ Phi Phi cảm giác suy nghĩ hỗn độn càng thêm hỗn độn.
Diệp Thần từ trong xe ngựa đi ra, dịu dàng cười, “Nhìn thấy con gián thì đạp chết là được rồi, cần gì nói lời vô nghĩa.”
……
“Diệp Thần?” Thanh niên hoa phục nhảy dựng lên, “Sao ngươi lại ở trong này? Không đúng, phải hỏi là, sao giờ ngươi mới đến?”
Diệp Thần ôm ngực nói: “Vốn muốn chờ ngươi bị chém chết, mới đến nhặt xác, đáng tiếc……”
Thanh niên hoa phục nổi giận nói: “Nếu không phải bởi vì ngươi, ta sẽ chống lại Nam Dương vương sao? Nếu không phải vì chống lại Nam Dương vương, ta sẽ bị đuổi giết sao? Nếu không phải hôm nay ngươi hẹn ta ở chỗ này, bảo ta đừng để cho người khác phát hiện ra, ta sẽ chỉ dẫn theo hai thị vệ mà thiếu chút nữa bị chém chết sao? Hiện tại ngươi lại còn đứng ở đó nói mát!”
Diệp Thần nói: “Ta thực hối hận vừa rồi chỉ nói mát, mà không phải bỏ đá xuống giếng.”
“Tức chết ta, ngươi thật sự tức chết ta!” Thanh niên hoa phục căm giận nói, “Chuyện của Nam Dương vương, bản hầu mặc kệ! Các ngươi muốn làm thế nào thì làm!”
“Dù sao tình thế bây giờ của Nam Dương vương cũng đã như núi đổ, không sao cả.” Diệp Thần nhún vai, ngoắc tay về phía Đỗ Phi Phi, “Chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Thanh niên hoa phục nhìn hắn, lại nhìn Đỗ Phi Phi, đột nhiên ngăn ở giữa hai người, “Đợi đã, hai người có quan hệ gì?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-hong-mao-roi-vao-tay-dai-sac-lang/2522392/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.