Ánh mắt Tiêu Đại Thánh chuyển từ khuôn mặt của nàng đến Diệp Thần, cuối cùng mới rơi xuống mặt đất.
Đỗ Phi Phi theo ánh mắt hắn nhìn lại, trên đất, túi vải đã được mở ra, hộp gỗ bên trong bị chém thành hai nửa, trong hộp gỗ là những mảnh sứ vỡ liểng xiểng.
“Nha đầu, ngươi là ai? Dám đụng đến đồ của Vương Thiên Bá ta?” Phía sau Tiêu Đại Thánh, một đại hán râu quai nón thở hổn hển, ánh mắt nhìn Đỗ Phi Phi giống như muốn ăn tươi nuốt sống.
Diệp Thần ngồi ở trong quán sữa đậu nành, nâng bát thưởng thức, nhàn nhàn mở miệng, “Còn ngươi là cái gì vậy? Xứng hỏi đến người của ta?”
Vương Thiên Bá lập tức nhảy xuống ngựa, oán hận trừng mắt nhìn Đỗ Phi Phi, sau đó phi đến vỗ bàn trước mặt Diệp Thần: “Còn ngươi là ai? Dám nói chuyện với ta như vậy?”
Diệp Thần nhíu mày nhìn mấy giọt sữa đậu nành bị bắn ra bàn, miễn cưỡng gọi: “Phi Phi.”
Đỗ Phi Phi thở dài, “Có.”
“Chém người.”
Đỗ Phi Phi nhìn đội người ngựa cao lớn phía trước, do dự hỏi: “Ngươi chắc chứ?” Những người này nàng có thể nhận ra được, hắc y nhân nửa đường nhảy ra kia tuyệt đối không thể so sánh với bọn họ. Chưa nói những người khác, một mình Tiêu Đại Thánh trước mặt này, nàng chỉ có thể miễn cưỡng đánh ngang tay.
Diệp Thần oán giận nói: “Nước miếng của hắn phun vào trong bát sữa đậu nành của ta.”
Vương Thiên Bá cười to: “Có thể uống nước miếng của ông nội đây, đó là phúc của ngươi.”
Đỗ Phi Phi nhìn về phía Tiêu Đại Thánh. Hắn đang hờ hững nhìn hai người Vương Thiên Bá và Diệp Thần ầm ĩ.
Những người khác cũng im lặng. Trong mấy chục người, lại chỉ có thể nghe được tiếng nói chuyện của ba người.
“Còn nữa, tiểu tử thối, nhìn quần áo trên người ngươi xem.” Vương Thiên Bá tiếp tục phun ra từng đợt nước miếng dầy đặc như mưa phùn, “Đi lại ở giang hồ lại mặc đồ trắng, không phải vội về nhà chịu tang, mặc cho ai xem? Hay là ngươi nghĩ mặc một thân đồ trắng, có thể giống Kiếm Thần chắc?”
……
Đỗ Phi Phi cũng quyết định im lặng.
“Vương Thiên Bá phải không?” Diệp Thần chậm rãi đứng lên. Chẳng lẽ Diệp Thần đại nhân không nhịn được muốn ra tay? Đỗ Phi Phi khẩn trương lại mang theo chút hưng phấn, chờ mong lại pha chút lo âu.
Vương Thiên Bá và Tiêu Đại Thánh nhìn qua có vẻ là người một hội, một khi động tay động chân, cho dù là Diệp Thần hay Kiếm Thần, cũng không thể lấy một chọi trăm, dù sao, những người phía sau Tiêu Đại Thánh nàng có thể nhận được, đều là cao thủ.
Vương Thiên Bá cảnh giác nhìn hắn.
Diệp Thần mỉm cười, “Ta thích ngươi.”
……
Miệng Vương Thiên Bá há lớn đến nỗi có thể nhét vừa một quả trắng gà. Bị nam nhân nói thích, đây là lần đầu tiên từ khi hắn chào đời đến nay.
Đỗ Phi Phi cũng rất giật mình, có điều biểu hiện của nàng rất hàm súc, chỉ hơi hơi run rẩy khóe miệng, Miên Vũ đao trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất mà thôi.
Biểu tình của đám người phía sau Tiêu Đại Thánh cũng tương đối phong phú. Chán ghét, nghi hoặc, khó hiểu, khinh bỉ…… Cái gì cũng có.
Trên đường phố như bị ngừng lại. Hồi lâu sau, Vương Thiên Bá mới vỗ mạnh bàn, “Đến tột cùng ngươi là ai? Vì sao muốn cướp đồ của ta?!”
Diệp Thần vòng qua hắn, đi đến trước mặt Tiêu Đại Thánh, “Mồm miệng của ngươi vẫn hoạt động chứ.”
Tiêu Đại Thánh mắt điếc tai ngơ, chỉ đắc ý ngồi trên ngựa nhìn hắn, loại cảm giác từ trên cao nhìn xuống này hắn mơ ước đã lâu mà không có được, không ngờ hôm nay lại gặp được. Hắn không vội nói chuyện, hắn còn muốn hưởng thụ cảm giác này thêm lát nữa.
Một lão giả từ phía sau Tiêu Đại Thánh giục ngựa đi ra, ôm quyền nói: “Tại hạ là Thôi Đông Lâm của tiêu cục Long Uy, phủ Đông Xương.”
Đỗ Phi Phi chấn động.
Lão nhân dáng vẻ bình thường này lại là đệ nhất cao thủ của võ lâm Sơn Đông?
Vương Thiên Bá đặt mông ngã ngồi trên băng ghế. Ngoại trừ Tiêu Đại Thánh, mọi người đều động dung.
Thôi Đông Lâm không nói hai lời xuống ngựa, “Không biết Kiếm Thần ở đây, Thôi mỗ mạo phạm rồi.”
Diệp Thần lại cười nói: “Không dám không dám.”
Những người khác thấy được Thôi Đông Lâm gợi ý, một đám đều xoay người xuống ngựa. Lúc này nếu Tiêu Đại Thánh vẫn còn ngồi ở trên ngựa thì có vẻ rất làm bộ làm tịch, cho nên hắn cọ cọ mông hai cái, mới không cam tâm tình nguyện nhảy xuống ngựa.
Diệp Thần nhìn quanh bốn phía nói: “Các vị có việc cứ tiếp tục, ta sẽ không trì hoãn. Mời.” Hắn nói xong, chậm rãi đi đến khe hở giữa Thôi Đông Lâm và Tiêu Đại Thánh.
Vẻ mặt Thôi Đông Lâm như gặp nạn, ánh mắt liếc về phía Tiêu Đại Thánh.
Vài năm nay, thanh danh của tiêu cục Cường Thịnh rất nổi, nghiễm nhiên trở thành một đời lãnh tụ mới trong giới bảo tiêu, Tiêu Đại Thánh tuy còn trẻ tuổi, nhưng dựa vào dư âm của phụ thân và ông nội hắn, kinh doanh tiêu cục vô cùng hưng tịnh, ngay cả những trưởng bối trong nghề cũng không thể không thán phục. Hành động lần này tuy rằng mọi người đến từ nhiều tiêu cục khác nhau, có những xung đột hiểu lầm từ trước, nhưng dưới sự phối hợp nhiều mặt của hắn, cuối cùng cũng coi như bình an vô sự. Cho nên hiện tại xuất hiện vấn đề khó giải quyết, người đầu tiên Thôi Đông Lâm nghĩ đến chính là hắn.
Tiêu Đại Thánh quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, bước chân khẽ dời, chắn ở trước mặt Diệp Thần. Nhưng bởi vì sự chênh lệch về độ cao của hai người, hắn không thể không ngẩng đầu nhìn Diệp Thần.
Con ngươi của Diệp Thần liếc xuống, nhìn một hồi lâu, mới cười nhẹ nói: “Tiêu huynh?”
Bọn họ quen nhau? Trong đầu rất nhiều người đều lóe lên ý nghĩ giống y hệt Đỗ Phi Phi.
Tiêu Đại Thánh lui ra phía sau hai bước, để đầu mình không cần nâng đến mệt như vậy, “Ngươi gặp rắc rối rồi.”
……
Thôi Đông Lâm nghe thấy tiếng cằm mình rơi xuống đất. Tiêu Đại Thánh luôn xử sự ổn trọng sao lại nói ra những lời ngây thơ như vậy? Hắn cảm thấy hành động trông cậy vừa rồi của bản thân vô cùng không sáng suốt và không lý trí. Ánh mắt Đỗ Phi Phi mất tự nhiên nhìn về phía chồng sứ vụn trên mặt đất, trực giác nói cho nàng, họa là ở chỗ này.
Bầu không khí đông cứng như băng luôn phải có người phá vỡ. Diệp Thần và Tiêu Đại Thánh đang giằng co. Thôi Đông Lâm trầm tư. Đỗ Phi Phi im lặng suy nghĩ.
Những người phía sau Thôi Đông Lâm còn yên tĩnh hơn cả nàng.
Cho nên, nhảy ra là Vương Thiên Bá. Hắn rất nhanh thoát khỏi khiếp sợ, nhảy dựng lên hét lớn: “Ngươi nói ngươi là Diệp Thần thì ngươi chính là Diệp Thần sao? Ngươi có chứng cớ gì? Kiếm của ngươi đâu?”
Thôi Đông Lâm nhìn về phía Tiêu Đại Thánh. Dựa vào khẩu khí vừa rồi của Diệp Thần, có lẽ bọn họ quen nhau, nhưng Tiêu Đại Thánh nhìn qua cũng không vội cởi bỏ bí ẩn này. Hắn nghĩ nghĩ, ánh mắt dừng ở thanh đao trong tay Đỗ Phi Phi, ánh mắt hơi sáng lên, nói: “Giang hồ đồn thổi, mấy tháng trước Kiếm Thần đã xuống núi, cùng với Miên Vũ đao Đỗ nữ hiệp phá thành công nghi án của Đường Môn. Nếu Thôi mỗ không nhìn lầm, vị này chính là Đỗ nữ hiệp?.”
Đỗ Phi Phi được quan tâm mà kinh sợ, vội vã nói: “Tiền bối quá khen, Phi Phi chẳng qua chỉ là tiểu tốt vừa bước chân vào giang hồ, không đảm đương nổi hai chữ nữ hiệp.”
Tuy rằng trong lòng Vương Thiên Bá không phục Tiêu Đại Thánh, nhưng đối với Thôi Đông Lâm vẫn rất tôn kính, nghe vậy không cam lòng hỏi: “Chẳng lẽ bọn họ quả thật là Diệp Thần và Đỗ Phi Phi?”
Thôi Đông Lâm nói: “Mặc dù lão phu có mắt không nhìn thấy thái sơn, chưa tận mắt nhìn thấy diện mạo của Kiếm Thần, nhưng Miên Vũ đao trong tay Đỗ nữ hiệp vẫn nhận ra được.”
Đến cả Thôi Đông Lâm cũng đã nói như vậy, Vương Thiên Bá không thể tiếp tục dây dưa nữa, đành phải phẫn nộ ngậm miệng.
Thôi Đông Lâm thấy Tiêu Đại Thánh vẫn còn trừng mắt giằng co với Diệp Thần, đành phải quay đầu nói với Đỗ Phi Phi: “Không biết Đỗ nữ hiệp có biết một vị hắc y nhân thân thủ mạnh mẽ, võ công không tầm thường hay không?”
Đỗ Phi Phi lập tức đáp lời: “Có biết.”
……
Mọi người hơi rối loạn. Thôi Đông Lâm cũng không ngờ nàng đáp thẳng thắn như thế, vội hỏi: “Không biết hắn và các ngươi…… có quan hệ ra sao?”
Đỗ Phi Phi nói: “Quan hệ loại nào cũng có, chủ yếu phải xem tiền bối cần loại nào?” Những người nàng quen biết phần lớn đều là người thân thủ mạnh mẽ, võ công không tầm thường, hơn nữa có không ít người mặc áo đen, cho dù bình thường không mặc, chỉ cần yêu cầu, mặc một lần cũng không có vấn đề gì. Dù sao nể mặt đại tiền bối như Thôi Đông Lâm, ít nhiều đều sẽ nhân nhượng.
Thôi Đông Lâm đưa tay lau mồ hôi, “Thôi mỗ muốn nói đến hắc y nhân vừa rồi cầm bao vải này.”
Ánh mắt mọi người đều tập trung đến bao vải trên mặt đất.
Đỗ Phi Phi bỗng nhiên phát hiện những người nàng quen biết ở trong đám người kia đều là người của tiêu cục.
Gần đây thế đạo không ổn, cho nên chuyện làm ăn của các tiêu cục vô cùng phát đạt. Ngoại trừ đại hội võ lâm, khiến bọn họ cùng tụ tập một chỗ chỉ có thể là vì chuyện làm ăn.
Có điều vụ làm ăn lớn như thế nào lại quy tụ nhiều người như vậy? Nàng nhìn đến chiếc hộp trên mặt đất. Chẳng lẽ là vì nó?
Nàng đi đến bên cạnh hộp gỗ, cầm lấy một mảnh sứ vỡ, “Đây là sứ Thanh Hoa phải không?”
Thôi Đông Lâm nói: “Là sứ Thanh Hoa.”
“Đây là đồ mà các ngươi cần bảo vệ?”
“Là đồ của ta.”
Ngoại trừ Diệp Thần, Đỗ Phi Phi, Tiêu Đại Thánh và Thôi Đông Lâm, mọi người đều trăm miệng một lời.
……
Một lần áp tiêu sao lại có nhiều tiêu cục đảm bảo như vậy? Đỗ Phi Phi càng lúc càng cảm thấy bình sứ Thanh Hoa này không đơn giản, “Đây, đây không phải là loại sứ Thanh Hoa bình thường đúng không?”
Nét mặt già nua của Thôi Đông Lâm đỏ lên, cười khổ nói: “Đây là loại sứ Thanh Hoa bình thường.”
Đỗ Phi Phi mờ mịt. Tìm nhiều tiêu cục bảo tiêu như vậy để bảo vệ một bình sứ Thanh Hoa bình thường?
Thôi Đông Lâm thở dài nói: “Thôi mỗ hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, không ngờ lại bị một vụ làm ăn nhỏ trước khi rửa tay gác kiếm phá hủy thanh danh.”
Rất nhiều người trong giang hồ vì muốn rửa tay gác kiếm, mà chọn vụ làm ăn cuối cùng đều là loại nhỏ lẻ, có thể đảm bảo bình an, thuận lợi. Thôi Đông Lâm cũng không ngoại lệ, chỉ là hắn không ngờ một vụ làm ăn nhỏ đến không thể nhỏ hơn, lại dính đến quan hệ phức tạp như vậy.
Đỗ Phi Phi nói: “Xin tiền bối giải thích rõ một chút.”
“Chuyện xảy ra một tháng trước, Thôi mỗ đang ở trong nhà thương lượng với mọi người, nên chọn vụ làm ăn nào để làm lần cuối cùng. Vừa đúng lúc, vụ làm ăn này tới cửa.” Thôi Đông Lâm không khỏi thổn thức, “Người tới là một thương nhân đi khắp bốn phương, nói là phụ thân trong nhà mừng thọ, muốn đưa một bình hoa sứ Thanh Hoa về làm lễ mừng. Ta thấy chuyện này đơn giản, đường xá lại không xa, hơn nữa cũng không liên lụy đến ân oán trong giang hồ, cho nên tiếp nhận. Ai ngờ……”
Trong đầu Đỗ Phi Phi chợt lóe, “Đánh mất đồ?”
Người nói vô tâm, nhưng người nghe lại có ý, trên mặt mọi người đều trở nên không tự nhiên.
Vương Thiên Bá dâm chân, cả giận nói: “Chó má, tên khốn nạn kia, trước mặt vừa mới đem đồ đến gửi, sau lưng đã bố trí người đến cướp. Cái hộp này ở trên tay ta còn chưa nóng đã không cánh mà bay. Con bà nó, nếu lão tử bắt được tên hắc y nhân kia, kiểu gì cũng phải cắt đầu hắn xuống!”
Đỗ Phi Phi nhìn đám người phía sau Thôi Đông Lâm, líu lưỡi nói: “Không phải tất cả tiêu cục đều gặp tình huống này chứ.”
Trong đám người bắt đầu có tiếng mắng chửi, có người hồi đáp: “Cũng không khác là mấy.”
Đỗ Phi Phi nói: “Vậy sao các ngươi lại tụ tập cùng một chỗ?”
Thôi Đông Lâm nói: “Người nọ trộm đồ lại không đi xa, cố ý để lại manh mối khiến chúng ta đuổi theo. Vì thế ta từ Sơn Đông một đường đuổi tới Giang Chiết, lại chuyển tới Thục Trung, ở trên đường gặp được chư vị đồng đạo, mới biết thì ra bản thân nhảy vào bẫy. Công việc của chúng ta quan trọng nhất là chữ tín, cho dù biết bị hãm hại, cũng không thể nhắm mắt bỏ qua. Hy vọng có thể tập hợp lực lượng của nhiều người, đem đồ bị cướp tìm trở về.”
Nói cách khác, hắc y nhân kia chính là đưa đồ ký gửi rồi lại cướp đi. Sau đó lại dùng cùng một chiếc bình ký gửi cho tiêu cục khác, rồi lại cướp, liên tục dùng cùng một phương thức như thế…… Nàng nhìn những người ở nơi này, cảm thấy gã hắc y nhân kia có thể dụ toàn bộ các tiêu cục có uy tín ở vùng Đông Nam vào một cái lưới, quả thật cũng không dễ dàng gì.
Đỗ Phi Phi nói: “Nhưng bình hoa sứ Thanh Hoa chỉ có một, nếu các ngươi tìm được đồ, thì định phân chia như thế nào?”
Vương Thiên Bá nhìn vụn sứ trên mặt đất, tức giận nói: “Còn phân cái gì nữa, ngươi đã giúp chúng phân chia rồi!”
Khi Đỗ Phi Phi vung đao chém hộp gỗ, mọi người đều chứng kiến rõ ràng. Một đao kia bổ xuống gọn gàng mạnh mẽ, khiến cho bọn họ ngay cả cơ hội hô lên cũng không có. Đỗ Phi Phi cười gượng, sau đó giữ chặt tay áo Diệp Thần, thấp giọng nói: “Mượn một chút.”
Diệp Thần nhíu mi, tùy ý để nàng lôi kéo lui về phía sau ba bốn trượng.
“Ngươi nói xem……” Đỗ Phi Phi vừa muốn mở miệng, đã thấy tất cả mọi người nghển cổ ngóng chờ, lại phải kéo hắn ra xa vài bước, thấp giọng nói: “Ngươi nói xem, cạm bẫy này có phải ngay từ đầu đã chuẩn bị để đối phó với chúng ta hay không?”
Diệp Thần nói: “Đúng thế.”
Giang hồ gần đây rất yên bình, không có tổ chức sát thủ nào mới nổi, cho dù có, cũng là đám lâu la tiểu tốt, rất nhanh đã bị tiêu diệt gọn. Ngoại trừ đám tử sĩ của Nam Dương vương, rất khó để tìm được một lực lượng lớn nào bán mạng cho hắn, cho nên hắn mới nghĩ ra kế hoạch mượn đao giết người như vậy.
“Có điều kế hoạch này ít nhất cũng phải chuẩn bị hai ba tháng rồi?” Đỗ Phi Phi líu lưỡi nói, “Khi đó chúng ta còn chưa đến Đường Môn đâu?”
Diệp Thần nói: “Cái này gọi là lo trước khỏi họa.”
Nam Dương vương vì muốn đối phó với hắn mà tính toán trăm phương ngàn kế. Có Thanh Vân thượng nhân còn chưa yên tâm, nhất định phải tự tay bố trí đến chuyện này.
— tuy rằng, hắn đã có dự kiến trước.
Vẻ mặt Đỗ Phi Phi đau khổ nói: “Vậy hiện tại chúng ta nên làm sao?”
Hắn buồn bực lặp lại: “Chúng ta?”
……
Không phải hắn sẽ đứng ngoài cuộc chứ? Như thế quá không nghĩa khí rồi!
Đỗ Phi Phi cắn răng nói: “Đừng quên, người Nam Dương vương muốn đối phó là ngươi, ta chỉ là người đi ngang qua bất hạnh bị kéo xuống nước.”
“Ồ.” Diệp Thần mỉm cười, nghiêng đầu nhìn nàng nói: “Ngươi thừa nhận ngươi bị kéo xuống nước sao?”
Việc này còn phải thừa nhận sao? Rõ ràng như thế mà. Đỗ Phi Phi nói: “Ngươi chuẩn bị giải quyết như thế nào?”
Diệp Thần nghĩ nghĩ, “Giết hết?”
Đỗ Phi Phi nhìn sắc mặt bất chợt xanh mét của Thôi Đông Lâm và Tiêu Đại Thánh, vội vàng nói: “Bọn họ trên có mẹ già dưới có con nhỏ.” Mặc kệ là người tóc đen đưa tiễn người tóc bạc, hay là người đầu bạc tiễn người đầu xanh, đều là chuyện thương tâm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]