Diệp Thần và Đỗ Phi Phi xuống núi dạo chơi.
Đỗ Phi Phi kinh ngạc nói: “Hắn cứ như vậy buông tha cho ngươi sao?”
Bình thường sau khi âm mưu bị vạch trần, không phải hung thủ đều nổi điên lên, quyết định đồng quy vu tận với người đã vạch trần mình sao? Thế nào mà không khí của chuyện lần này lại hài hòa như vậy?
Diệp Thần cười tủm tỉm nói: “Ừ, có lẽ là hắn không thích chỗ tiền đặt cược lần này.”
……
Được rồi. Lý do này cũng coi như có lý, nàng lại quay đầu hỏi: “Vậy ngươi cũng cứ như thế mà buông tha cho hắn?”
Đồng dạng, sau khi vạch trần âm mưu, người vạch trần không phải là nên thay trời hành đạo, chọn kết cục ngươi chết ta sống với hung thủ hay sao? Thế nào mà thành cục diện sống chết mặc bay như vậy?
Diệp Thần nói: “Phi Phi à.”
“Làm sao?” Nàng nhảy ra hai bước, cảnh giác nhìn hắn.
“Ngươi có còn nhớ ta đã nói, kiếm của ta bị chôn rồi không?”
“Ừ. Có nhớ.” Cho dù trước khi hắn sử dụng kiếm khí vô hình đã nói qua mấy lần, nhưng lần nào nghe thấy nàng cũng cho là chuyện cười.
“Ngoại hiệu của ta là gì?”
“Kiếm Thần?” Không phải muốn khoe khoang chứ?
Diệp Thần nhíu mày.
Đỗ Phi Phi bừng tỉnh. Kiếm Thần không có kiếm mặc dù có thể đối phó với đám vô danh tiểu tốt dễ như trở bàn tay, nhưng nếu gặp phải cao thủ chân chính thì vẫn phải chịu thiệt.
Cả một đường nàng suy nghĩ sâu xa, cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-hong-mao-roi-vao-tay-dai-sac-lang/2522357/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.