“Trên thực tế, Sở Việt cũng hoài nghi hung thủ là Tinh Tinh.” Diệp Thần thở dài, “Nếu không phải như thế, lúc trước hắn đã không hồ hồ thay nàng nhận tất cả mọi tội danh.”
Đường Khôi Hoằng nói: “Nếu lúc trước hắn quyết định nhận hết mọi tội danh, hiện tại vì sao lại lật lọng?”
“Là người đều sẽ có lúc thay đổi. Nhất là người bị tra tấn trong bóng tối lâu như vậy.” Mắt Diệp Thần hơi híp lại, nhưng tia sáng trong mắt vẫn bắn ra sắc bén, khiến Đường Khôi Hoằng không thể không cảnh giác.
Đường Khôi Hoằng nói: “Chưa biết chừng chỉ là hắn muốn thoát tội mà thôi.”
“Ừ, cái này…… đương nhiên có khả năng.” Diệp Thần thản nhiên gật đầu như đã dự đoán trước được hắn sẽ nói như vậy, “Có điều trên tay hắn thật ra có chứng cớ, có thể giúp bản thân thoát tội.”
Đường Khôi Hoằng ngẩn ra, “Tại sao từ trước đến giờ ta chưa từng nghe thấy hắn nhắc đến?”
Ngón tay Diệp Thần sờ soạng chén rượu bên cạnh, “Có lẽ, hắn nhìn thấy ta mới nhớ tới.”
Đỗ Phi Phi phụ họa: “Mỗi lần hắn nhìn thấy Đường chưởng môn đều là thời điểm ăn cơm, khi đó đang đói bụng, sao có thể nhớ được có chứng cớ hay không.” Trong cảm nhận của nàng, Đường Khôi Hoằng tự động được chuyển hoán thành người đưa cơm.
……
Diệp Thần lấy ngón tay lau mồ hôi trên trán.
Đường Khôi Hoằng ngửa đầu uống cạn chén trà, hỏi: “Chứng cứ thoát tội đến tột cùng là cái gì?”
“‘Hỏi quân bao nhiêu sầu’.”
Đường Khôi Hoằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-hong-mao-roi-vao-tay-dai-sac-lang/2522344/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.