Chương trước
Chương sau
“Trên thực tế, Sở Việt cũng hoài nghi hung thủ là Tinh Tinh.” Diệp Thần thở dài, “Nếu không phải như thế, lúc trước hắn đã không hồ hồ thay nàng nhận tất cả mọi tội danh.”

Đường Khôi Hoằng nói: “Nếu lúc trước hắn quyết định nhận hết mọi tội danh, hiện tại vì sao lại lật lọng?”

“Là người đều sẽ có lúc thay đổi. Nhất là người bị tra tấn trong bóng tối lâu như vậy.” Mắt Diệp Thần hơi híp lại, nhưng tia sáng trong mắt vẫn bắn ra sắc bén, khiến Đường Khôi Hoằng không thể không cảnh giác.

Đường Khôi Hoằng nói: “Chưa biết chừng chỉ là hắn muốn thoát tội mà thôi.”

“Ừ, cái này…… đương nhiên có khả năng.” Diệp Thần thản nhiên gật đầu như đã dự đoán trước được hắn sẽ nói như vậy, “Có điều trên tay hắn thật ra có chứng cớ, có thể giúp bản thân thoát tội.”

Đường Khôi Hoằng ngẩn ra, “Tại sao từ trước đến giờ ta chưa từng nghe thấy hắn nhắc đến?”

Ngón tay Diệp Thần sờ soạng chén rượu bên cạnh, “Có lẽ, hắn nhìn thấy ta mới nhớ tới.”

Đỗ Phi Phi phụ họa: “Mỗi lần hắn nhìn thấy Đường chưởng môn đều là thời điểm ăn cơm, khi đó đang đói bụng, sao có thể nhớ được có chứng cớ hay không.” Trong cảm nhận của nàng, Đường Khôi Hoằng tự động được chuyển hoán thành người đưa cơm.

……

Diệp Thần lấy ngón tay lau mồ hôi trên trán.

Đường Khôi Hoằng ngửa đầu uống cạn chén trà, hỏi: “Chứng cứ thoát tội đến tột cùng là cái gì?”

“‘Hỏi quân bao nhiêu sầu’.”

Đường Khôi Hoằng sửng sốt.

‘Hỏi quân bao nhiêu sầu’ vốn là vật chứng định tội quan trọng nhất lúc trước, chẳng lẽ trong đó có huyền cơ khác?

Diệp Thần khiêm tốn cười nói: “Đường chưởng môn…… muốn biết là cái gì sao?”

Đường Khôi Hoằng cẩn thận hỏi: “Cần điều kiện gì không?”

“Có.” Diệp Thần thừa nhận thẳng thắn.

Đường Khôi Hoằng cảnh giác nhìn hắn, “Điều kiện gì?”

“Nếu ta có thể chứng minh Sở Việt không phải hung thủ, hy vọng Đường chưởng môn tự mình ra mặt lật lại vụ án.”

Đường Khôi Hoằng nghiêm mặt nói: “Sở Việt là đệ tử của Đường Môn chúng ta, nếu có thể chứng minh hắn quả thật bị người khác hãm hại, như thế Đường mỗ tự nhiên vì hắn đứng ra làm rõ lẽ phải.”

“Rất đúng.” Diệp Thần vừa lòng nói, “Ta biết Đường chưởng môn là người công bằng nhất.”

Đường Khôi Hoằng ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Thời điểm Diệp đại hiệp cần nhờ đến người khác, nói chuyện thật xuôi tai.”

Diệp Thần nhún vai nói: “Bởi vì thường xuyên nói dối là không tốt.”

……

Đường Khôi Hoằng lau mặt, “Vừa rồi ngươi nói ‘Hỏi quân bao nhiêu sầu’ có thể thay Sở Việt giải trừ hiềm nghi?”

“Không sai. Lúc trước vì muốn lấy lòng Đường Tinh Tinh, hắn đã từng đưa phương pháp chế độc cho nàng. Có điều, vấn đề cũng ở chỗ này.” Diệp Thần chậm rãi nói, “Sở Việt nói, trong đêm điều chế thành công ‘Hỏi quân bao nhiêu sầu’, hắn đột nhiên nằm mơ, trong mơ có một vị tiên ông chỉ điểm cho hắn giải quyết một khiếm khuyết lâu nay không thể giải quyết. Bởi vậy khi giao phương pháp điều chế ra, hắn đã sửa lại hai vị thuốc.”

Ánh mắt Đường Khôi Hoằng lóe lên.

“Cho nên, phương pháp chế độc của Ký Lục đường và phương pháp trong tay Đường Tinh Tinh so với độc dược hắn tự mình nghiên cứu chế tạo chỉ là tương tự nhau mà thôi, giữa chúng vẫn có một điếm khác nhau rất lớn.”

“Khác nhau chỗ nào?”

Diệp Thần cười xấu xa, không nói.

Đường Khôi Hoằng trầm ngâm nói: “Chưa thể chắc chắn rằng lúc trước, vì muốn để lại đường lui, cho nên hắn cố ý chế ra hai loại độc dược, một loại dùng để giết người, một loại dùng để tạo ra nghi ngờ.”

Đỗ Phi Phi đột nhiên ngắt lời hắn: “Như thế hắn lại quá ngốc rồi. Nếu không phải chúng ta phát hiện được nơi giam giữ hắn, có lẽ phương án tạo nghi ngờ kia chỉ có thể theo hắn vào trong quan tài.”

Diệp Thần gật gật đầu nói: “Hơn nữa nếu đã chừa đường lui cho mình, vì sao ngay từ đầu hắn không sử dụng?”

Đường Khôi Hoằng suy nghĩ một lát, nói: “Lời nói của hai vị cũng có đạo lý, nếu vụ án đã có điểm nghi vấn, chúng ta vẫn nên sớm điều tra rõ mới tốt.”

Diệp Thần nói: “Chỉ là không biết độc dược Sở Việt chế thành hiện tại ở nơi nào?”

Đường Khôi Hoằng trầm giọng nói: “Ký Lục đường.”

Ký Lục đường là cấm địa trong Đường Môn, Diệp Thần cùng Đỗ Phi Phi không thể đi vào, bởi vậy việc lấy chứng cứ chỉ có thể phó thác cho Đường Khôi Hoằng.

Ăn uống no đủ từ Bách Độc Cư đi ra, Đỗ Phi Phi đột nhiên nói một câu, “Ta ngửi thấy được một mùi.”

Diệp Thần thuận miệng nói: “Nếu đánh rắm, dám làm thì dám thừa nhận.”

……

Đỗ Phi Phi không để ý tới vẻ giễu cợt của hắn, tiếp tục thấp giọng nói: “Là mùi vị của âm mưu.”

Con ngươi trong veo của Diệp Thần khẽ đảo, chuyển từ bờ môi đến ánh mắt của nàng, “Âm mưu của ai?”

Đỗ Phi Phi nghĩ nghĩ nói: “Mọi người.”

Diệp Thần cười khẽ, “Ồ? Vậy còn ngươi?”

……

Nếu mọi người đều có, một mình nàng không có, không phải là rất không đủ trình độ hay sao. Đỗ Phi Phi ưỡn ngực hóp bụng nói: “Ta cũng có.”

Diệp Thần có hưng phấn hỏi, “Là gì?”

“Bí mật.” Nàng sợ hắn tiếp tục dây dưa ở vấn đề này, vội vàng nói sang chuyện khác: “Ách, Tinh Tinh thật sự là hung thủ sao?” Nhớ lại bộ dạng đau lòng vì Sở Việt của nàng, vô luận nghĩ như thế nào đều không tượng tượng ra được rằng nàng muốn hãm hại hắn.

Sóng mắt của Diệp Thần lại bắt đầu lưu chuyển, cười tủm tỉm nói: “Bí mật.”

Trở lại Thiện Tâm cư, nhìn thấy Đường Tinh Tinh cả người ướt sũng đứng run run cửa phòng nàng, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.

“Tinh Tinh.” Đỗ Phi Phi khẽ gọi.

Đường Tinh Tinh nhanh chóng quay đầu, ánh mắt sáng rực, khóe miệng cong lên, “Ta nhìn thấy hắn, ta nhìn thấy hắn…… Quả thật là hắn, là hắn……”

Nàng nói năng lộn xộn bừa bãi, nhưng Đỗ Phi Phi nghe rất rõ ràng.

Đường Tinh Tinh chạy đến trước mặt nàng, vội vã cầm tay nàng, kích động nói: “Ta cho rằng…… Ta cho rằng……” Đôi mắt bắt đầu ngấn nước, ở trên dung nhan kiều diễm ướt át như đóa đóa nở rộ, nước mắt tựa trân châu, thuần khiết rơi xuống.

Đỗ Phi Phi bắt đầu hoài nghi phán đoán của Diệp Thần.

Nếu nói Đường Tinh Tinh là hung thủ giết Cổ Quỳnh nàng còn tin, nếu nói nàng là hung thủ giá họa cho Sở Việt, nàng thật không tin nổi.

Không biết từ khi nào Diệp Thần đã tránh đi chỗ khác, trong sân chỉ còn hai người các nàng.

Một người hưng phấn, một người ngẩn ngơ.

“Phi Phi?” Đường Tinh Tinh chỉ mải dùng nước mắt bộc lộ cảm xúc, rốt cục cũng phát hiện ra có chỗ không thích hợp, “Cô làm sao vậy?”

Đỗ Phi Phi vội vàng hoàn hồn, thuận miệng bịa chuyện: “Ta nghĩ xem buổi tối ăn cái gì.”

……

Lời vừa ra khỏi miệng, nàng liền hận không thể cắn đứt đầu lưỡi.

Trong khi người khác hưng phấn kích động đến rơi lệ, nàng lại suy nghĩ buổi tối ăn cái gì…… Ôi, nàng thật sự muốn ăn đòn đây mà?

Đỗ Phi Phi gục đầu xuống, chờ Đường Tinh Tinh chỉ trích.

Ai ngờ Đường Tinh Tinh chỉ nói, “Hôm nay là một ngày lành, chi bằng chúng ta ăn phong phú một chút? Mời cả Diệp đại hiệp nữa. Ta muốn cảm ơn hắn một tiếng.”

“À,” Đỗ Phi Phi cảm thấy có một số việc nhất định phải làm sáng tỏ, “Thật ra, cấm địa là ta phát hiện.”

“Ta biết.” Đường Tinh Tinh mỉm cười, nước mắt trên mặt còn chưa khô, “Cho nên ta mới phải cám ơn Diệp đại hiệp.”

……

Bởi vì nàng phát hiện ra cấm địa, cho nên Đường Tinh Tinh phải cám ơn Diệp đại hiệp?

Hai chuyện này dựa vào quan hệ nhân quả mà nối liền sao?

Đỗ Phi Phi thở dài, hỏi: “Vậy có phần của ta không?”

Đường Tinh Tinh không chút do dự nói: “Đương nhiên.”

Nếu như vậy, nhân quả thì nhân quả đi. Có đồ ăn. Đỗ Phi Phi từ bỏ ý định đuổi theo chân lý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.