Chương trước
Chương sau
Mũi chân Đường Hồ Lô đột nhiên di động.

Bàn tay Đỗ Phi Phi lập tức bắt lấy chuôi đao, mắt như chim ưng, nhìn thẳng hắn.

Diệp Thần bất động thanh sắc lui về phía sau.

Từ khi Đỗ Phi Phi gia nhập giang hồ tới nay, gặp vô số kẻ địch, kẻ địch mạnh hay yếu, hoàn toàn có thể phán đoán trong lúc hai bên giằng co. Nhìn qua bộ pháp của Đường Hồ Lô, tuy rằng hắn là đệ tử Đường Môn, nhưng đao pháp tuyệt đối không thua đám đao khách tự xưng một đao thành danh trên giang hồ. Ít nhất hắn cao hơn Đường Bất Dịch một bậc.

Nhưng chỉ cao hơn Đường Bất Dịch một bậc mà thôi.

Trong lòng ổn định, Đỗ Phi Phi nắm chắc một nửa cơ hội thắng, về phần một nửa cơ hội còn lại còn phải chờ xem độc thuật của Đường Hồ Lô như thế nào.

Trước khi bị Đường Hồ Lô hạ độc chết, nàng nhất định phải đánh bại hắn!

Diệp Thần rút lui đến tận một gốc cây cách nơi hai người giao đấu ba trượng, mới cao giọng nói với Đường Hồ Lô: “Xưa nay Đường Môn dụng độc nổi tiếng, ngươi chỉ cần hạ độc ta là được, cần gì tìm một thanh đao đến ngụy trang?”

Tư thế của Đường Hồ Lô không thay đổi, đồng tử trống rỗng như đêm khuya, từ từ nói: “Ta không cần độc.”

Đỗ Phi Phi nghe thế âm thầm khen ngợi, trong lòng lại có nhận thức mới với cái miệng của Diệp Thần. Đương nhiên biểu tình của nàng vẫn duy trì vẻ nghiêm túc khi đối chiến, thậm chí ngay cả con ngươi cũng không động.

Diệp Thần dựa vào thân cây nói: “Vậy các ngươi đánh nhanh đi, đánh xong sớm cũng được về nhà ăn cơm sớm.”

……

Quả nhiên, lấy hành vi dĩ vãng của Diệp Thần đại nhân, hắn luôn có thể sử dụng một câu nói phá hủy toàn bộ chuyện tốt.

Ngay trong khoảnh khắc nàng phân tâm, Đường Hồ Lô xuất đao.

Đao như người, trầm ổn mà tĩnh lặng.

Cho đến tận khi đao phong bổ tới mặt, suy nghĩ của Đỗ Phi Phi mới thoát khỏi câu nói vừa rồi của Diệp Thần.

Phản ứng của nàng tuy rằng chậm, nhưng ứng đối vẫn cực nhanh.

Không biết nàng làm động tác gì, đao của Đường Hồ Lô đã thẳng tắp bổ vào không trung. Có điều đao pháp của hắn cũng không phải bình thường, tuy rằng chém vào khoảng không, nhưng thế đao lập tức quay lại, đánh về phía sau lưng Đỗ Phi Phi.

Vừa rồi tuy rằng nàng có thể tránh thoát một đao kia, nhưng tuyệt không thể xoay người trong thời gian nhanh như vậy, cho nên giờ phút này sau lưng nàng đều là sơ hở!

Đây là phán đoán của Đường Hồ Lô.

Đao trong tay hắn rất nhanh.

Nhưng Đỗ Phi Phi xoay người càng nhanh, nàng chẳng những xoay người nhanh, hơn nữa xoay đao còn nhanh hơn.

Khi đao của Đường Hồ Lô quay lại, Đỗ Phi Phi đã ra chiêu.

Ánh đao như gió thu.

Bóng đao như mưa phùn.

Kéo dài không kẽ hở.

Trong một chiêu này, Đường Hồ Lô phảng phất như nhìn thấy một trận mưa rào giữa trời quang, che ngợp bầu trời rơi xuống — không thể tránh được.

Đỗ Phi Phi cầm đao, yên lặng đặt trên vai hắn.

Đao của hắn ở giữa không trung, tâm thần vẫn đặt ở một chiêu kia.

Bốp bốp.

Diệp Thần vỗ tay, “Không tệ. So với lần trước đánh bại Đường Bất Dịch còn nhanh hơn nhiều.”

Đó là bởi vì lần trước có mặt Đường Hống Hống, nàng do dự để cho Đường Môn chút mặt mũi.

Đỗ Phi Phi lặng lẽ bênh vực Đường Hồ Lô. Thật ra luận võ công, hắn vẫn hơn Đường Bất Dịch. Võ công của Đường Bất Dịch…… cũng giống như tên của hắn, khá khó để hình dung.

Cho dù trên cổ thêm một thanh đao, vẻ mặt Đường Hồ Lô vẫn lạnh lùng như cũ, giống như đó không phải đao, mà chỉ là một cây quạt, một cành liễu.

Diệp Thần chậm rãi đi đến trước mặt hắn, cười nói: “Hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết, vì sao ngươi muốn giết ta hay không?”

Ánh mắt Đường Hồ Lô nhìn thẳng về phía trước, ngay cả khóe mắt cũng không thèm liếc hắn.

Diệp Thần không để tâm nói: “Thật ra ngươi không nói, ta cũng biết.”

Chẳng lẽ thật sự là bởi vì hắn ghen tị với dung mạo anh tuấn của Diệp Thần? Đỗ Phi Phi 囧 囧 nghĩ: cho nên, một trận vừa rồi, nàng vì khuôn mặt kia của Diệp Thần mà đánh sao?

— thật sự là không đáng.

“Nếu ngươi ở trên bờ chờ ta, tự nhiên đã biết vì sao ta xuống nước.” Diệp Thần chậm rì rì nói, “Cho nên, ngươi tới giết người diệt khẩu.” Hắn dùng ngữ khí trần thuật.

……

Chỉ riêng cái miệng kia của ngài, bị giết là chuyện muộn sớm. Dưới đáy lòng Đỗ Phi Phi âm thầm thở dài.

Đường Hồ Lô mím môi.

Diệp Thần coi như không nhìn thấy, tiếp tục phân tích: “Lần trước ngươi nói ngươi biết hung thủ là ai. Ngươi cũng nói không phải Sở Việt. Cho nên……”

Đỗ Phi Phi kinh ngạc nhìn Đường Hồ Lô. Không ngờ hắn như hũ nút, mà trong bụng lại cất giấu nhiều bí mật như vậy. Quả nhiên là người không thể nhìn tướng mạo, nước biển không thể đong đếm được.

Đường Hồ Lô đột nhiên mở miệng nói: “Ta chính là hung thủ.”

Giống như là đáp lại hắn, một con chim sẻ đang đậu ở trên cành cây đột nhiên cất cánh, bay đi, giống như xấu hổ gần gũi với hung thủ.

……

Đỗ Phi Phi nhìn hắn nửa ngày, chớp mắt vài cái, sau đó thu đao vào vỏ.

Diệp Thần nhíu mi nói: “Ngươi không nghe thấy hắn nói cái gì sao?”

Đỗ Phi Phi đáp: “Nghe thấy.”

Hắn cắn răng mỉm cười nói: “Vậy sao ngươi còn thu đao lại?”

Đỗ Phi Phi thẳng thắn nói: “Nhưng giơ lên nãy giờ, cánh tay rất mỏi.” Dù sao lấy võ công của Đường Hồ Lô, có đánh một trăm lần vẫn là nàng thắng.

Diệp Thần nghĩ nghĩ, cảm thấy có đạo lý, ôn hòa nói, “Vậy ngươi nhớ phải bảo vệ ta cẩn thận nha.”

Đỗ Phi Phi không nói gì.

Người trước mắt thật sự là… Kiếm Thần?

Là Kiếm Thần??

Là Kiếm Thần???

……

Sao hắn có thể là Kiếm Thần?!

Diệp Thần đi đến phía sau Đỗ Phi Phi, thong thả mở miệng hỏi: “Ngươi nói ngươi là hung thủ, thế lý do giết người?”

Vẻ mặt Đường Hồ Lô không chút thay đổi, nói: “Tranh giành tình nhân.”

……

Đường Hồ Lô sẽ cùng người khác tranh giành tình nhân sao?

Đỗ Phi Phi có loại ảo giác đi đường đụng vào quỷ.

Diệp Thần hứng thú nói: “Ồ? Thế đối phương là ai?”

Đường Hồ Lô lạnh lùng nói: “Không có quan hệ với ngươi.”

“Sao lại không có quan hệ?” Tay Diệp Thần đột nhiên khoác lên vai Đỗ Phi Phi, cười tủm tỉm nói, “Nhỡ cùng một người thì sao?”

Mặt Đỗ Phi Phi đột nhiên như có lửa đốt.

Đường Hồ Lô dường như bị hắn hỏi đến không kiên nhẫn, lạnh nhạt nói: “Ngươi không giết ta?”

Diệp Thần mỉm cười nói: “Nếu như ta muốn giết con trai của chưởng môn Đường Môn trong Đường Môn, ta chỉ dùng hai phương pháp.”

Đường Hồ Lô nhìn hắn.

“Đem Đường Môn từ trên xuống dưới giết sạch.” Trên mặt Diệp Thần vẫn treo nụ cười sáng lạn như trước, giống như miệng nói không phải loại chuyện giết người diệt môn tanh máu, mà là chuyện đi ngắm cảnh kết bạn phong nhã, “Hoặc là, làm mà người không biết, quỷ không hay.”

Đường Hồ Lô không nói một lời, quay đầu bước đi.

Đỗ Phi Phi nhìn bóng dáng hắn, lại nhìn vẻ mặt thích ý của Diệp Thần, ngây ngốc nói: “Chẳng lẽ chúng ta cứ thả hắn như vậy đi?”

“Chẳng lẽ ngươi muốn mời hắn cơm nước xong xuôi mới thả đi?”

“……” Đỗ Phi Phi chỉ vào phương hướng hắn rời đi, nói: “Nhưng hắn nói hắn là hung thủ.” Vì sao nàng lại cảm thấy hung thủ so với người tra án còn uy phong hơn?

Diệp Thần nói: “Ngươi cảm thấy hắn là hung thủ sao?”

Đỗ Phi Phi nghĩ nghĩ nói: “Ta không biết.” Bình thường hung thủ là sẽ không đứng ra thừa nhận, nhưng như thế cũng không có nghĩa Đường Hồ Lô không phải hung thủ.

Đây thật sự là một vấn đề phức tạp.

Nàng đột nhiên có chút u oán vì sao Đường Hồ Lô lại đứng ra thừa nhận, làm rối loạn suy nghĩ của nàng như vậy, còn không bằng để nàng tự điều tra, cho đến tận khi tra rõ mới thôi.

“Ừ, cho nên không phải ta hỏi ngươi.” Khóe môi Diệp Thần giương lên, ánh mắt dừng ở một gốc cây cách đó không xa, “Đường cô nương, ngươi nói xem?”

Có tiếng bước chân giẫm lên cỏ.

Sau thân cây, Đường Tinh Tinh chân thành đi ra, vẻ mặt xin lỗi: “Cục diện vừa rồi, thật sự ta không tiện ra mặt, còn xin Diệp đại hiệp bao dung.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.