Chương trước
Chương sau
Nụ cười của Đường phu nhân hơi cứng lại, ánh mắt nhìn nàng đột nhiên tràn ngập tìm tòi nghiên cứu, “Sao ngươi lại nghĩ như vậy?”

Bởi vì chuyện này liên lụy rất nhiều đến chuyện của Đường Tinh Tinh, cho nên Đỗ Phi Phi chỉ có thể thuận tiện đem Diệp Thần ra làm bia đỡ đạn, “Ta cũng không rõ ràng lắm. Ách, là Diệp Thần tiết lộ cho ta, nhưng hắn cũng không nói rõ nguyên nhân.”

Đường phu nhân nhẹ nhàng “ồ” một tiếng.

Đỗ Phi Phi cẩn thận quan sát biểu tình của nàng, muốn từ một chữ “ồ” đơn giản mà phức tạp kia lĩnh hội ra thâm ý phía sau. Nhưng Đường phu nhân không nói gì tiếp, chỉ xoay người, đi dọc theo đường nhỏ đến hồ hoa sen.

Đỗ Phi Phi bất đắc dĩ sờ sờ mũi, nhắm mắt theo đuôi ở phía sau.

Hoa sen quả nhiên như lời nói của nha hoàn kia, đang trong thời kỳ nở rộ nhất.

Từng phiến từng phiến lá lớn xếp chồng lên nhau, như làn sóng xanh biếc, cùng nhau nâng lên những đóa hoa mềm mại tinh xảo như bấc đèn. Từng cánh hoa hồng tươi khẽ hé mở để lộ ra nhị hoa vàng ruộm, như thiếu nữ rụt rè xấu hổ, duyên dáng yêu kiều đong đưa trên mặt nước, lơ đãng phóng thích làm lòng say người.

Mặc dù giờ phút này trong lòng Đỗ Phi Phi đầy tâm sự, nhưng nhìn thấy cảnh đẹp thế kia, cũng không khỏi hít một hơi thật sâu, “Hoa sen thật đẹp.”

Đường phu nhân dừng bước lại, thẫn thờ đáp: “Đúng vậy.”

Đỗ Phi Phi thấy vẻ mặt phức tạp của Đường phu nhân, giống như rơi vào hồi ức nào đó, nhịn không được lên tiếng: “Kiều di.”

Con ngươi Đường phu nhân khẽ nhúc nhích, nhìn một chỗ bên chân nói: “A, ngươi xem.”

Xem cái gì?

Đỗ Phi Phi rướn cổ lên nhìn về phía ngón tay nàng chỉ, lại chỉ nhìn thấy một góc quần màu xanh biếc.

“Thấy gì không?” Ánh mắt Đường phu nhân vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm chỗ kia.

Đỗ Phi Phi đành phải bước lên vài bước, vừa muốn thăm dò, dưới chân đột nhiên vướng vào cái gì đó, ngã lộn nhào, xông thẳng về phía trước.

Phía trước là lá sen, dưới lá sen là hồ nước.

Nếu ngã xuống nhất định sẽ ướt sũng.

“A.” Bên tai vang lên tiếng kinh hô của Đường phu nhân.

Đỗ Phi Phi 囧 囧, Đường phu nhân quả nhiên là Đường phu nhân, ngay cả tiếng kêu cũng mềm mại đáng yêu như vậy.

Có điều may mà sau khi gặp được Diệp Thần, nàng học được cách đối phó với mọi tình huống, gặp nguy không loạn.

Khi cách lá sen khoảng một thước, nàng đột nhiên vươn tay phải, vỗ nhẹ một cái vào mặt lá.

Lá bị chìm vào trong nước.

Đỗ Phi Phi thừa dịp này phản lực xoay người nhảy đến giữa không trung, lại vững vàng đáp xuống đấy.

Đường phu nhân đầu tiên là kinh ngạc nhìn nàng, sau đó lập tức vui vẻ nói: “Không ngờ võ công của ngươi cao như vậy.”

Đỗ Phi Phi sửng sốt một chút, cười nói: “Trước kia, khi sư phụ thu nhận ta cũng không ngờ tới.” Nàng còn tưởng rằng Đường phu nhân mở miệng câu đầu tiên là “Ngươi không có việc gì chứ?”.

Vui vẻ qua đi, Đường phu nhân hơi nhíu mày, nhìn hồ sen lộ vẻ mặt khó xử, “Nhưng……”

“Nhưng cái gì?”

“Vừa rồi khi ta thấy ngươi rơi xuống nước, một lòng lo sợ, đã vô ý vung ngọc bội tùy thân rơi vào trong nước. Đây là Khôi Hoằng tặng cho ta, nếu để chàng biết, chỉ sợ……” Thần sắc nàng ảm đạm nhìn về phía Đỗ Phi Phi.

Đỗ Phi Phi nhớ tới vết thương trên người Đường Hồ Lô, lập tức kinh sợ nói: “Hắn sẽ đánh người sao?”

Thật không thể ngờ, Đường Khôi Hoằng nhìn qua có vẻ đạo mạo, nho nhã lễ độ giống quân tử, thì ra sau lưng cũng là một kẻ biến thái thường xuyên lấy vợ con ra phát tiết.

So sánh như vậy, hành vi đột nhiên hạ độc, giội nước lạnh của Diệp Thần quả thực vẫn còn dịu dàng chán.

Đường phu nhân nháy con mắt sáng, kinh ngạc nhìn nàng, “Đương nhiên là không. Ta chỉ sợ Khôi Hoằng tức giận mà thôi.”

“À, vậy là tốt rồi.” Đỗ Phi Phi an tâm.

Đường phu nhân gục đầu xuống, dùng cổ tay áo nhẹ nhàng lau hốc mắt, “Nhưng nội tâm ta thật sự thẹn với hắn.” Nói xong, nước mắt tràn ra, tí tách rơi xuống như trân châu.

……

Đỗ Phi Phi gục đầu xuống, yên lặng chờ nàng khóc xong.

……

Sau một lúc lâu.

Nước mắt không cạn, mặt trời đã bò lên cao.

Đỗ Phi Phi chờ đến nỗi cảm thấy cổ hơi mỏi.

Thật muốn đi ăn cơm, tốt nhất là có một bát thịt nướng thơm ngào ngạt.

……

Lại sau một lúc lâu.

Đỗ Phi Phi đã không còn cầu thịt nướng xa xỉ, chỉ cần cơm trộn nước tương cũng được, chỉ cần có thể ăn là được.

Có điều nước mắt của Đường phu nhân vẫn không ngừng rơi.

……

Lại một lúc lâu sau.

Đường phu nhân còn đang khóc, thậm chí ngay cả tư thế đều không thay đổi, làn váy của nàng ướt một mảng nhỏ, nhưng theo như tính toán của Đỗ Phi Phi, chỗ nước mắt thấm ra váy kia chỉ là muối bỏ biển.

Rốt cục thua trận, nàng thấp giọng nói: “Rơi xuống chỗ nào?”

Đường phu nhân chậm rãi ngẩng đầu, nước mắt trong suốt ngưng lại ở bốn phía viền mắt, quyến rũ mê người. Nàng nhẹ nhàng thở hổn hển, duỗi tay chỉ xuống dưới chân.

Đỗ Phi Phi cúi người xuống, vươn một ngón tay ngâm vào trong nước.

Ấm hơn so với tưởng tượng.

Nàng gật gật đầu, cởi giầy, hít một hơi thật sâu, nhảy vào trong nước.

Trong nước đều là cuộng lá sen, Đỗ Phi Phi tiện tay nắm lấy một cái, theo nó lần mò xuống.

Càng xuống phía dưới, nàng cảm thấy cảnh sắc trước mắt càng mơ hồ, nước bùn giống như bởi vì dao động của nàng mà gợn lên mờ mịt. Không khí trong lồng ngực dần dần mỏng manh, tứ chi cũng nặng nề giống như không nhấc lên nổi.

Nàng không dám ở lâu thêm, chân dùng sức đạp xuống phía dưới một cái, thân thể mượn lực trồi lên phía trên.

Càng lên cao, áp lực trên người càng nhẹ, tầm mắt cũng trở nên rõ ràng.

Nàng đánh giá bốn phía, giống như muốn thử vận may, nhìn xem ngọc bội có thể bị kẹt ở trong khe đá hay không.

Đột nhiên, ánh mắt của nàng bị một chỗ hấp dẫn.

Chỉ thấy ở dưới chân Đường phu nhân khoảng ba thước trên vách ao có một cái cửa đá cao bằng nửa người, trên cửa còn có khắc một chữ ‘Cấm’ màu đỏ như máu.

Hay nơi này là cấm địa của Đường Môn?

Tuy rằng Đỗ Phi Phi rất muốn điều tra một chút, nhưng nhớ tới Đường phu nhân còn đang chờ trên mặt đất, lúc này hiển nhiên không phải thời cơ tốt nhất, đành phải tạm thời bỏ lại nơi này, trước trồi lên mặt nước.

Đường phu nhân thấy nàng đi lên, thở giãn ra, “Cám ơn trời đất, ngươi không sao chứ?”

Nàng thở hổn hển nói: “Ta không sao. Có điều, Kiều di à, phía dưới này quá sâu, ta không tìm thấy ngọc bội người nói.”

“Vậy sao.” Trên mặt Đường phu nhân lộ vẻ thất vọng, “Ngươi có tìm kỹ hay không?”

“Có, tìm kỹ, nhưng phía dưới là nước bùn, quá tối.” Đỗ Phi Phi hạ quyết tâm, nếu Đường phu nhân lại khóc, cùng lắm thì nàng cũng khóc, tóm lại vô luận như thế nào, nàng cũng không xuống nữa.

Không ngờ Đường phu nhân vươn tay nói: “Ngươi mau lên đây đi. Nhỡ đâu cảm lạnh sẽ không tốt.”

Đỗ Phi Phi lập tức trở mình lên bờ, run run khoác lại áo ngoài, cẩn thận nói: “Ngọc bội kia……”

Đường phu nhân mỉm cười nói: “Để ta gọi hạ nhân đến vớt.”

……

Đỗ Phi Phi vô cùng 囧囧 mà nhìn nàng.

Kiều di, lúc trước có nhiều thời gian như vậy, sao ngài không nói?

Phi Phi đang muốn đấm ngực, nhưng nghĩ lại, nếu không phải như thế, nàng sẽ không phát hiện được cửa đá viết chữ “cấm” kia, cái này có lẽ là ý trời sắp xếp.

Đường phu nhân thấy nàng đã ướt sũng, không khỏi lo lắng nói: “Ngươi mau trở về thay quần áo đi. Uống thêm bát trà gừng. Bằng không nhiễm thương hàn, ta cũng khó suy nghĩ.”

Đỗ Phi Phi cũng bởi vì phát hiện ra cửa đá mà nóng lòng, không dài dòng, nhanh chóng trở về ‘Thiện Tâm cư’ tìm Diệp Thần báo cáo phát hiện mới.

*

‘Tập Độc cư’.

Diệp Thần một tay cầm cần câu, ngồi ở bên cạnh ao thả câu, ung dung nhàn nhã.

Đường Hồ Lô đứng ở phía sau hắn, nhìn đỉnh đầu của hắn, nói: “Không phải ngươi nói đến tra án sao?”

“Đúng vậy.”

“Ngươi không hỏi ta?”

“Ngươi sẽ trả lời sao?”

“Sẽ không.”

“Thế vì sao ta phải hỏi?”

Trong mắt Đường Hồ Lô chợt lóe lên nghi hoặc, “Vậy ngươi đến tra cái gì?”

“Tra xem cá ở trong hồ của ngươi có tươi ngon hay không.”

“……”

Khi Diệp Thần thắng lợi trở về, Đỗ Phi Phi đang đứng trước cửa chờ đợi đến đỏ mắt. Cho nên hắn vừa xuất hiện, nàng đã vội vàng xông đến hỏi, nước bọt bay tứ phía.

“Sao ngươi đi lâu như vậy? Có thu hoạch được gì không?”

Diệp Thần chậm rãi nâng tay áo lau mặt, “Phi Phi à.”

Đỗ Phi Phi lập tức rụt cổ, nghiêm mặt, cụp mắt, biểu hiện vô cùng biết lỗi.

“Tuy rằng ta rất cao hứng ngươi ra ngoài cửa đón ta, nhưng lời nói thăm hỏi có vẻ không đúng.”

……

Đỗ Phi Phi lui ra phía sau ba bước, cười làm lành nói: “Làm lại.”

Diệp Thần bất động thanh sắc nhìn nàng.

Nàng ho khan vài tiếng, sau đó bước về phía trước ba bước, chân thành nói: “Diệp Thần đại nhân, hôm nay ngài ra ngoài, đã tạo nên bao nhiêu thương vong? Hậu quả có nghiêm trọng không?”

Diệp Thần mỉm cười đáp: “Một người, rất nghiêm trọng.”

……

Chẳng lẽ Đường Hồ Lô đã……

Nhưng hắn là con trai của chưởng môn Đường Môn. Tuy rằng Đường Hống Hống thoạt nhìn cũng không phải quá thích hắn, nhưng dù sao hắn cũng là con trai ruột. Lấy tính cách bao che khuyết điểm của Đường Môn mà nói, cho dù dốc toàn bộ lực lượng, bọn họ có chạy ngàn dặm cũng không thoát.

Đỗ Phi Phi không khỏi hít một ngụm khí lạnh, run rẩy nói: “Bây giờ chúng ta nhanh chóng đi thu thập hành lý thôi?”

Diệp Thần mỉm cười bất động.

Đỗ Phi Phi rưng rưng khuyên giải: “Tuy rằng ngài mang võ công cái thế, anh dũng vô địch, anh tuấn tiêu sái, tuyệt thế phong lưu. Nhưng tục ngữ nói hảo hán không chấp thiệt thòi trước mặt, hai đấm khó địch bốn tay, gặp phải tình trạng đánh hội đồng, trốn chạy luôn là phương án đúng đắn.”

Hai hàng lông mày của Diệp Thần hơi nhíu lại, “Nhưng……”

“Không cần nhưng. Đến lúc đó sẽ ta xung phong ở phía trước, ngài cản phía sau.” Người xung phong luôn chạy trốn nhanh hơn.

“Có điều……”

“Được rồi, nếu ngươi muốn xông lên trước, ta cản phía sau cũng được.” Ôi, Diệp Thần đại nhân quả nhiên là Diệp Thần đại nhân, ngay cả một chút mệt như thế cũng không chịu được.

“Chỉ là……”

“Diệp Thần đại nhân.” Đỗ Phi Phi vô cùng đau đớn nhìn hắn, bộ dạng nếu như hắn không đáp ứng thì quả thực là hành vi đáng xấu hổ, “Chuyện đã đến nước này, ngươi không cần cậy mạnh. Ta biết võ công ngươi cao cường, nhưng cho dù võ công ngươi có cao hơn nữa, cũng không chống lại được loạn đao. Nếu ngươi thật sự không cam lòng, cùng lắm thì sau khi rời khỏi Thục Trung, đến các nơi chiêu binh mãi mã, sau này trở lại báo thù.”

Nàng càng nghĩ càng nóng vội, “Đúng rồi, ngươi giấu thi thể ở chỗ nào?”

Nếu thi thể giấu kín một chút, có thể tranh thủ thêm chút thời gian.

Diệp Thần chậm rì rì vươn tay, trên tay nắm một sợi dây thừng, dây thừng buộc vào một con cá.

Con cá kia đang liếc trắng mắt nhìn nàng.

……

Hai hàng lông mày của Đỗ Phi Phi co rúm lại, “Ngươi nói một kia là……”

Diệp Thần quơ quơ con cá, “Ừ.”

……

Đỗ Phi Phi nhấp nhấp miệng, “Cái, cái này phải nói là một con chứ?” Sao hắn lại nói là một người?

Một người cá?

Một người cá??

Một người cá???

……

Diệp Thần nhướng mày.

Đỗ Phi Phi lại lập tức lấy lòng nói: “Ách, từ nay về sau, nó chính là một người cá.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.