Có lẽ là vì độc của Diệp Thần đã được giải, hoặc có lẽ là do Đỗ Phi Phi biết độc của Diệp Thần đã được giải, cho nên lần thứ hai nàng cõng hắn, đã không còn mang tâm tình khiêng túi như lúc trước.
Nàng có thể cảm nhận được cánh tay vắt trên cổ qua lớp vải mỏng truyền đến xúc cảm ấm áp.
“Ách, Diệp Thần đại nhân.”
“Ừ?” Âm thanh ghé sát vào lỗ tai.
“Ngươi có thể hô hấp xa một chút được không?” Đỗ Phi Phi gian nan dịch chuyển đầu, “Hơi thở thổi trúng lỗ tai ta rất ngứa.”
“Chi bằng ta ngừng hô hấp luôn?”
Đỗ Phi Phi ngẩn ra hỏi: “Có thể chứ?”
“Phi Phi à.” Diệp Thần dịu dàng cười nói, “Ngươi quả nhiên rất muốn ta chết.”
……
Diệp Thần đại nhân, quả nhiên là ngươi rất thích đào bẫy để ta nhảy vào.
Đỗ Phi Phi ngoan ngoãn ngậm miệng, cái gì cũng không nói.
Có điều đầu Diệp Thần vẫn nâng lên vài phân, để cái mũi của hắn rời xa lỗ tai nàng.
Gió thu chạng vạng như sóng nhỏ kéo dài, từng làn từng làn dập dờn.
Đắm chìm trong gió nhẹ như vậy, giống như cả người được sưởi ấm.
Vào đêm.
Đỗ Phi Phi trằn trọc khó ngủ.
Trải qua nhiều lần quấy phá của Diệp Thần, nàng phát hiện ra mình lại có thể mất ngủ.
Người mất ngủ một khi phát hiện ra mình mất ngủ, thì càng khó đi vào giấc mộng.
Đỗ Phi Phi giơ ngón tay lên đếm cừu, đếm đến vài lần.
Nhưng cho đến khi nàng đếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-hong-mao-roi-vao-tay-dai-sac-lang/2522316/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.