Ngắm trăng cả một đêm, hiện tại trước mắt Đỗ Phi Phi màu sắc gì cũng đều là đen và trắng, nhìn cái gì cũng đều là hình tròn.
Thật vất vả từ bên trong tủ tìm ra được một bộ chăn đệm, chuẩn bị ngả ra đất nghỉ, thì nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên.
Giây lát, cửa bị gõ hai cái.
Đỗ Phi Phi lập tức nằm thẳng người, giả chết.
“Đỗ cô nương có trong đó không?” Một giọng nói thanh thúy như chuông, nhu hòa như gió xuân chậm rãi vang lên.
Nàng không chút nghĩ ngợi trả lời: “Không có.”
“……” Tiếng bước chân ngoài cửa xa dần, cuối cùng biến mất trong sân.
Đỗ Phi Phi cũng không quan tâm nhiều, ôm chăn gối ngủ một giấc ngon lành, cho đến tận chạng vạng mới thức dậy.
Ánh chiều tà chiếu lên giấy trên cửa sổ, nàng chậm rãi duỗi người, mở cửa đi ra.
Trong sân, một thiếu nữ quay lưng về phía nàng dựa vào cây mà đứng. Cho dù không thấy mặt, Đỗ Phi Phi đã thấy thân thể của nàng mềm mại uyển chuyển không lời nào tả hết.
“Xin hỏi……” Đỗ Phi Phi lắp bắp mở miệng.
Thiếu nữ chậm rãi xoay người, khuôn mặt tuyệt mỹ xuất hiện trước mắt Đỗ Phi Phi. Vì thế, dung mạo tú lệ của Tiêu Tiên Tiên lập tức được nàng đem ra so sánh.
“Đỗ cô nương.” Thiếu nữ vừa mở miệng, là giọng nói nghe được trước khi nàng ngủ.
Con ngươi Đỗ Phi Phi khẽ đảo, nói: “Hoắc cô nương?”
Trong Trung Tâm thành không có nhiều nữ quyến lắm, mỹ mạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-hong-mao-roi-vao-tay-dai-sac-lang/2522304/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.