Đỗ Phi Phi cảm thấy, thật ra thấu hiểu là một môn học vấn thâm ảo. Nếu không nắm giữ được kỹ xảo nhất định, thì không thể kết nối được tư duy của hai bên.
Giống như nàng cùng Diệp Thần.
Giống như nàng cùng Đường Tinh Tinh.
Có điều Diệp Thần cùng Đường Tinh Tinh vẫn có sự khác biệt.
Một là vạn năm rất hại, một là tạm thời vô hại.
“Phi Phi.” Ánh mắt Đường Tinh Tinh lóe lên, giống như muốn nói cái gì đó, lại có chút do dự, “Mỗi lần cô nhìn thấy Diệp đại hiệp…… có cảm giác gì?”
Hận không thể là lần gặp mặt cuối cùng!
Đỗ Phi Phi quyết tuyệt nghĩ.
Đường Tinh Tinh nhỏ giọng nói: “Có phải là…… tim đập nhanh hơn hay không?”
“Đúng!” Hơn nữa máu còn chảy ngược, hai chân phát run, sắc thái sặc sỡ của cảnh vật trước mắt nháy mắt chuyển thành ba màu đen xám và trắng, đình viện điêu lan trạm ngọc như họa lập tức biến thành địa ngục nhân gian.
Đỗ Phi Phi càng nghĩ càng cảm thấy chính mình quả thực rất giống một con thỏ trắng nhỏ lắc lư trước miệng sói. Không biết ngày nào đó Lang đại nhân mất hứng, có đem nàng ăn vào bụng, ngay cả lông cũng không chừa lại hay không.
“Vậy cô có cảm thấy khi nhìn hắn sẽ rất vui vẻ, không thấy được sẽ khổ sở?”
Đỗ Phi Phi nhìn hai gò má đỏ bừng của nàng, thấp giọng nói: “Xin hãy đem ‘vui vẻ’ và ‘khổ sở’ đổi vị trí cho nhau.”
Đường Tinh Tinh hiển nhiên không chăm chú nghe câu trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-hong-mao-roi-vao-tay-dai-sac-lang/2522274/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.