Diệp Thần vừa lòng cười cười, ngẩng đầu nhìn trăng nói: “Chúng ta đi dạo đi?”
Đi…… dạo……?
Đỗ Phi Phi quan sát đôi chân bởi vì đứng quá lâu mà đang run lên của mình, lại nhìn lên khuôn mặt của Diệp Thần hình như vừa được ngủ một giấc mà tinh thần sảng khoái, bi thương hỏi: “Có thể không đi không?”
Diệp Thần trầm mặc một lúc, từ từ nói: “Phi Phi à……”
“…… Ừ?”
“Vì sao ngươi luôn thích lặp lại câu hỏi cho cùng một vấn đề như vậy?”
Đỗ Phi Phi cúi đầu, cẩn thận lau đi hai dòng nước mắt, “Bởi vì ta tin tưởng…… một ngày nào đó sẽ có kỳ tích xuất hiện!”
Diệp Thần không nhịn được mà vỗ vỗ đầu nàng.
Đây là ý gì? Ý là hắn bị cảm động sao?
Đỗ Phi Phi chớp chớp đôi mắt to tròn như mắt nai đang ngập nước nhìn hắn.
“Phi Phi à.” Hắn thở dài, “Loại chuyện nằm mơ giữa ban ngày thế này, đợi sau khi đi dạo về rồi nói sau.”
…… Nàng biết mà, cho dù trên đời này thật sự có kỳ tích, cũng bị Diệp Thần hủy đi rồi.
Trăng treo giữa trời. Những dải ánh sáng màu bạc trải khắp mặt đất, soi sáng một con đường nhỏ.
Đỗ Phi Phi đi ở phía sau Diệp Thần, mở to mắt nhìn quần áo của hắn cùng ánh trăng hợp nhất một thể.
“A.”
Tuy rằng là tiếng hô rất nhỏ, nhưng Diệp Thần vẫn quay đầu lại, “Làm sao vậy?”
Nàng chớp chớp miệng, “Vừa rồi, đột nhiên ta cảm thấy quần áo của ngươi sắp bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-hong-mao-roi-vao-tay-dai-sac-lang/2522265/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.