Nguyệt Vô Phong ôm Hoa Nhiễm đi một đoạn đường, Hoa Nhiễm liền tỉnh lại, khi nàng nhìn thấy Nguyệt Vô Phong ôm mình. Dụi dụi mắt, lại nhắm mắt, chớp chớp, vẻ mặt không tin.
Nguyệt Vô Phong cúi đầu, thấy nàng không an phận đang giãy dụa trong ngực hắn, không khỏi tò mò cười nói: “Ngươi ngủ bị ngốc nghếch sao?”..
"Nguyệt Vô Phong, thật là ngươi sao?”..
Nguyệt Vô Phong nghe thế, không khỏi nhíu mày: “Gọi tướng công".
"Hắc hắc, tướng công, thật sự là ngươi, ta còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại ngươi". Hoa Nhiễm vùi đầu mình trong ngực Nguyệt Vô Phong dùng sức cọ cọ, ôm ngực hắn: “Ô ô, tên khốn kia ép ta cùng với hắn, ta liều chết bảo vệ trong sạch".
"Hắn chạm vào nơi nào của ngươi?”.. Nguyệt Vô Phong dịu dàng dỗ nàng, trong lòng lại có cổ tức giận thiêu đốt.
"Là......" Nơi này, Hoa Nhiễm không nhịn được ngẩng đầu lên, chỉ chỉ môi mình.
Nguyệt Vô Phong cúi đầu, trực tiếp hôn lên miệng nàng, mang theo sự tức giận, bắt lấy cái lưỡi nàng, dùng sức mút.
Hoa Nhiễm phát ra tiếng thở ưm, trong lòng âm thầm vui vẻ, hắn ghen, thì ra hắn để ý ta, thật để ý ta. Nhưng tư thế như bây giờ hắn sẽ rất mệt.
Thật lâu sau hai người mới tách ra, Hoa Nhiễm câu nói đầu tiên là: “Tướng công, ta thật là sùng bái ngươi, ngươi lại có thể cứu ta, chuyện là như thế nào, có phải ngươi đánh tên khốn kia, sau đó từ trong tay hắn cứu ta trở lại hay không".
"Sau khi ta tiến vào, nhìn thấy một con heo nhỏ nằm ngủ vùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-hon-hoa-nguyet-da/7754/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.