Sau khi Hoa Nhiễm tỉnh lại, lại phát hiện khóe môi Thập Dạ mang theo máu tươi, ngồi ở bên cạnh nàng, mắt khép hờ, hơi thở mong manh, một bàn tay cầm lấy tay nàng thật chặt.
Hắn nhìn thấy nàng tỉnh lại, trên mặt tràn đầy vui mừng, hắn chậm rãi mở miệng, "Hoa Nhiễm, con của nàng đã được an toàn."
Hoa Nhiễm thở phào một cái, nhìn thấy bộ dáng Thập Dạ như thế, vẻ mặt gần như không tin, mới vừa vội từ trên giường ngồi dậy, đỡ hắn nằm xuống, "Thập Dạ, ngươi làm sao vậy?”
"Ta không có chuyện gì, nàng không có chuyện gì là tốt rồi." Thập Dạ cười cười, trên mặt thỏa mãn.
Hoa Nhiễm nhớ tới lúc nàng nhìn thấy hắn, hắn vẫn còn rất tốt, "Ngươi nói cho ta biết, Thập Dạ, nếu ngươi không nói cho ta biết sự thật, cả đời ta cũng không để ý đến ngươi."
Thập Dạ thở dài một tiếng, "Hoa Nhiễm, không cho nói không để ý đến ta, nàng biết ta sẽ đau lòng mà." Một ngụm máu tươi phun ra, nhuộm đỏ một mảnh trên ngực hắn, tôn lên khuôn mặt của hắn càng xinh đẹp.
"Thập Dạ, Thập Dạ, ngươi làm sao vậy, ngươi nói cho ta biết, ngươi có chuyện gì...... Ta có pháp lực, ta có thể giúp ngươi, ta......"
"Hoa Nhiễm, không nên kích động. Ngươi không thể sử dụng pháp lực nữa, sẽ ảnh hưởng thai nhi, ta đã dùng hết toàn bộ lực lượng của ta mới bảo vệ được nó, cho nên không cần phụ ý tốt của ta, có được không?” Vẻ mặt Thập Dạ mệt nhọc, nhẹ nhàng nhắm mắt.
"Thập Dạ......"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-hon-hoa-nguyet-da/1946866/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.