"Nguyệt Vô Phong, chúng ta không phải quá ích kỷ chứ?”. Hoa Nhiễm hơi nheo mắt lại, trong mắt có hơi nước mông lung.
Nguyệt Vô Phong khẽ ôm nàng: “Hoa Nhiễm, có một số việc không thể dựa vào ích kỷ để phán đoán. Thế gian rất nhiều chuyện cũng không thể tùy ý phán đoán......”. Hắn nhẹ nhàng thở dài một cái.
Đáng lẽ, Hoa Nhiễm còn muốn hỏi một vài chuyện, nhưng nghe Nguyệt Vô Phong nói vậy cũng thôi, không hỏi nữa.
Gian phòng của Nguyệt Vô Phong ở trong một khu vườn vắng vẻ, yên tĩnh nhất, vì vậy chuyện xảy ra vừa rồi không làm kinh động đến những người khác, hắn tự mình dựng cánh cửa lên, sau đó ôm Hoa Nhiễm lẳng lặng vượt qua một đêm này.
Hoa Nhiễm ngủ được rất cạn, mà Nguyệt Vô Phong gần như không thể nào ngủ, hắn lẳng lặng nhớ tới rất nhiều chuyện, nhớ tới lúc hắn mới vừa tiếp quản sản nghiệp của Nguyệt gia, đoạn thời gian đó, hắn còn trẻ và nổi loạn, không nghe khuyên bảo của người khác, hay làm theo ý mình, cảm thấy cái gì đúng, thì làm cái đó, cho đến một lần nọ Nguyệt Vô Phong vì không nghe khuyến cáo của mọi người vẫn khăng khăng muốn đi thuyền để làm ăn, lần đi đó hắn không chỉ măng nguy hiểm cho bản thân mà còn làm chết rất nhiều người đi cùng, từ đó hắn mới trở nên chín chắn hơn, không còn bốc đồng nữa. Trải qua thời gian tự tôi luyện mới được như ngày nay.
Đoạn thời gian đó trên đầu hắn bị chụp rất nhiều điều tiếng khó nghe như, cuồng vọng tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-hon-hoa-nguyet-da/1946729/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.