Hiện giờ Hoa Nhiễm như đang lạc vào sương mù, tâm trí cứ mông mông lung lung, quanh thân lại có chút trầm lắng.
"Nàng thấy thế nào rồi?”. Nguyệt Vô Phong nắm tay nàng, vừa đi, vừa chú ý đến nàng.
"Ta không sao, chỉ là có chút khó chịu". Hoa Nhiễm lạnh nhạt nói: “Trong lòng cảm thấy có chút tiếc hận.”.
"Khó chịu vì chuyện của thần đèn sao?”.
"Ta bỗng cảm nhận được như thế nào là ‘ái biệt ly khổ’ trong bảy cái khổ của con người một cách sâu sắc......”.. Lúc nói xong những lời này giọng Hoa Nhiễm đã không còn bình lặng nữa, nàng dừng chân lại, vươn hai tay sờ lên gương mặt của Nguyệt Vô Phong: “Vô Phong, khi ta nghe đến đoạn Thần Minh chết đi, trong suy nghĩ của ta luôn vang lên một câu hỏi, không biết lúc đó Quân Qua Bất cảm thấy như thế nào?”.
Lần đầu tiên Nguyệt Vô Phong nghe Hoa Nhiễm nói chuyện một cách nghiêm túc và chân thành như thế, thanh âm của nàng mềm mại, nỉ non.
Chàng nhìn thấy trong mắt nàng đã có ánh lệ.
"Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, ta sẽ chết sau chàng, dù sao ta cũng là bán yêu, ta đang nghĩ, sau này ta sẽ sống quãng thời gian dài đằng đẵng còn lại như thế nào nếu thiếu chàng?”. Hoa Nhiễm rúc vào trong ngực của hắn, hai tay ôm hông của hắn.
Cằm của hắn vừa vặn để lên đỉnh đầu của nàng: “Đứa ngốc, mạng của ta rất dài, cả đời này của ta sẽ ở cùng với nàng, đừng suy nghĩ lung tung nữa nếu ta không còn thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-hon-hoa-nguyet-da/1946725/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.