Tuy vậy nhưng cô cũng chẳng nói gì, sinh hoạt hết một tiết rồi bắt đầu vào tiết học. Môn đầu tiên là toán. Với bệnh tình của cậu dĩ nhiên không trụ nổi quá lâu. Cô giảng mới 10 phút đã nằm ra bàn ngủ, Liên Kim Dung thấy thế liền cười thầm. Chẳng phải bảo muốn thăng hạng sao bây giờ lăn ra ngủ rồi, quả nhiên bản tính vẫn chẳng thay đổi nổi mà.
Anh thấy cậu đã bắt đầu thiêm thiếp liền dùng ánh mắt ra hiệu, ý bảo cô giảng bé lại một chút. Liên Kim Dung cũng bắt sóng rất nhanh, Dật Tinh Vọng có thể cô không sợ nhưng Diệp Vong Lệnh lại là chuyện khác. Anh ta không dễ chơi, nhà họ Diệp lại càng không. Liên Kim Dung thức thời giảng bé lại, cậu cứ vậy ngủ ngon lành cho đến khi chuông reo báo đến giờ giải lao.
Dật Tinh Vọng lò mò mở cặp mắt nặng trịch, cậu muốn xuống cantin mua sữa đậu nành. Trong vô thức khều người bên cạnh hỏi
"Anh, đi mua sữa giúp em được không?"
Diệp Vong Lệnh hơi thất thần, anh sực nhớ lại trước kia...người ngồi kế Vọng Vọng là Chu Trình, trong lòng lập tức trồi lên cảm giác mất mát, thất vọng. Anh tự trách sao mình không nhớ sớm hơn...sớm hơn lúc cậu trở lại...
Mãi chẳng thấy người kia trả lời, cậu lại nói
"Lệnh Lệnh, mua giúp em sữa..."
Hoàn toàn là trong vô thức, là phản xạ tự nhiên...Chẳng lẽ cậu cũng??? Không đúng, rõ là chưa nhớ...Nhưng bao lâu rồi vẫn nhớ sao...
"Được, như mọi khi đúng chứ" Anh trả lời, lòng thầm nghĩ dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-hoc-tra-om-yeu/2616688/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.