Cậu dĩ nhiên sẽ không để chuyện này suông sẻ trôi qua, muốn hại cậu? Cậu hiền nhưng cũng không đồng nghĩa với việc không nhận thức được khi nào nên chống trả. Dật Tinh Vọng là một phú nhị đại, một tiểu thiếu gia chính gốc, cái hơi của người giàu này bỗng trở nên hữu dụng rồi.
Dật Tinh Vọng ra khỏi phòng, vừa bước khập khễnh xuống cầu thang liền trông thấy dì Lưu đang bưng một đĩa trái cây to. Thấy cậu, dì vui vẻ gọi
"Vọng Vọng à, dì có cắt trái cây cho con này, vừa hay xuống nhà ăn luôn đi nhé"
Dật Tinh Vọng ậm ừ, cậu rì rì trả lời với chất giọng hơi khàn
"Vâng con cảm ơn ạ. Cho con hỏi anh hai đâu rồi?"
"Thằng Bất Ôn ấy à. Nó lại đi đâu rồi, bảo là giải quyết chuyện ở chỗ làm"
"Vâng, khi nào anh ấy về dì báo giúp con một tiếng"
"Được, Vọng Vọng ăn hết đĩa trái cây này nhé"
Dật Tinh Vọng ngoan ngoãn gật đầu, cậu xuống giúp dì mang đĩa đến bàn rồi ngồi phịch xuống đệm sofa. Chiếc điện thoại còn vương chút độ ấm. Cậu bấm một dãy số, hồi chuông vừa reo đến lập tức có người bắt máy. Đầu bên kia là một giọng nói trầm ấm quen thuộc, như một chiếc móc câu kéo lấy sợi dây tình cảm bên trong con người không tim không phổi
"Vọng Vọng, anh nhớ em"
Vừa bắt máy đã thế rồi- Cậu nghĩ thầm
"Đừng có nhõng nhẽo"
"Em có nhớ anh không đấy"
"Có"
"Nhớ lúc nào? Hửm?" ai cũng có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-hoc-tra-om-yeu/2616662/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.