Cậu trong lúc hôn mê đã nằm mơ. Mơ thấy những kí ức trong nguyên tác, cậu luôn đuổi theo ánh sáng Diệp Vong Lệnh, luôn bị từ chối, trái tim thủy tinh vỡ vụn, nhưng rồi cậu lại nhặt lên, cẩn thận băng bó rồi lại đưa cho anh đập vỡ. Không biết bao nhiêu lần, cậu nhận ra đây là mơ nhưng không thể nào tỉnh giấc, cứ miên man trong những dòng hồi tưởng. Mãi đến khi cơn đau tim lúc Dật Tinh Vọng nguyên tác phải ra đi cậu mới dần tỉnh giấc, cậu mở mắt ra là trần bệnh viện trắng tinh. Xung quanh yên tĩnh đến lạ, tay cậu không có tí lực nào, hô hấp cũng vô cùng trì trệ khó khăn. Dật Tinh Vọng liếc mắt lên chỗ đang truyền dịch, là một túi đạm… Cậu liền cảm thấy hoài nghi, chẳng lẽ bị hù một cái cậu liền hôn mê mấy tháng?
Cửa phòng bị mở ra, không phải bác sĩ hay y tá, Diệp Vong Lệnh cầm một túi đạm khác bước vào, bộ dạng hơi thất thần cơ nhọc. Râu mọc lỏm chỏm trên cằm, tóc thì rối loạn, hốc mắt vừa sâu vừa đỏ như mới khóc. Dật Tinh Vọng nhắm mắt lại, cậu vờ như chưa tỉnh. Anh đi đến cạnh giường, trên người thoang thoảng hương khó thuốc, và một chút gì đó kì lạ.
Dật Tinh Vọng cảm thấy anh đang thay túi đạm cho mình, cậu vô cùng khó hiểu. Cũng chẳng biết có nên mở mắt hay không, lúc định mở mắt ra thì bỗng nghe tiếng gọi
“Vọng Vọng…Anh xin lỗi…Anh vốn dĩ không nên từ chối em…”
Từ chối gì cơ? Cậu với anh đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-hoc-tra-om-yeu/2616641/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.