Anh trở về biệt thự, lúc mào cũng sáng đèn khiến lòng người ấm áp. Diệp Vong Lệnh đẩy cửa vào, cảm nhận không khí gọi là nhà. Gương mặt của anh tràn đầy hạnh phúc và dịu dàng, sự dịu dàng nơi đáy mắt luôn dành cho một bóng người trước mắt.
Dật Tinh Vọng tí tửng chạy đến bên cạnh giúp anh xách cặp, tháo carvat. Diệp Vong Lệnh ngồi xuống sofa tận hưởng sự thoải mái này, chân mài không khỏi giãn ra. Dật Tinh Vọng mang cho anh một cốc chanh mật ong, còn đặt biệt cầm theo một ít kẹo đường. Cậu ngồi xuống nhìn anh chằm chặp nhưng anh không khó chịu mà còn nhẹ giọng hỏi
"Sao đấy. Có phải lại làm chuyện thất đức với anh rồi không?" Khóe môi Diệp Vong Lệnh nhếch lên, thực ôn hòa đến lạ
Dật Tinh Vọng gật gật, xong lại lắc đầu, nắn lấy tay anh lay chuyển "Em vừa tìm được một laaox thần y, giúp anh chữa bệnh!!"
"Anh không có bệnh mà" Diệp Vong Lệnh mang ánh mắt ngập ý cười nói đến
"Anh đau đầu" Dật Tinh Vọng không tin, cậu nắm tay anh chặt hơn
"Chỉ là thi thoảng, không sao"
Cậu tốn nhiều công sức đi tìm người có khả năng chữa trị, mà anh mở miệng ra liền từ chối liền cảm thấy có chút ấm ức. Dật Tinh Vọng cảm thấy hơi nghẹn, anh lo lắng cho cậu nhiều như thế, nhưng lại không để tâm đến bản thân mình... Anh nghĩ mỗi cậu khỏe mạnh là đủ rồi chắc? Cái đồ tiêu chuẩn kép Diệp Vong Lệnh!!!
Nghĩ đến cảnh Diệp Vong Lệnh ôm đầu ngồi dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-hoc-tra-om-yeu/2616583/chuong-97.html