Chương trước
Chương sau
Editor: Trịnh Phương.

Tần Thương, Tần Thương… Chính là tục danh của đương kim tứ hoàng tử Tần Thương!

Kỹ thuật dùng trường thương vô cùng xuất sắc, tứ hoàng tử Tần Thương nổi danh liều mạng! Sao bọn họ lại gặp phải người họ Tần!?

Đám người Đại Hùng rốt cuộc ý thức được những chuyện đang xảy ra, nguồn gốc tai họa đều bắt đầu từ tiểu hài tử xấu xa da thịt non mềm kia! Tiểu tử này sao có thể là con của nhà buôn bán giàu có bình thường, tiểu tử khốn kiếp này mang đến tai họa ngập đầu cho bọn họ rồi!

Biết trước sự việc sẽ đi đến bước này thì bọn họ đã chẳng làm, đi đường một đêm cuối cùng lại mang tới một tên tiểu quỷ! Đợi đến khi bọn hắn tỉnh ngộ, toàn bộ sơn trại đều đã bị quân đội Tần Thương mang tới diệt sạch, thậm chí mạng nhỏ của chính mình cũng không còn, tất cả đều gục xuống dưới thương của Tần Thương.

Thu thập xong đám sơn tặc hung hãn tàn bạo, Tần Thương cầm trường thường đi tới ngôi nhà tranh. Mới bước vào đến cửa, mùi hôi thối bên trong lập tức xông ra, bộ dạng uy phong lúc dùng thương của hắn lập tức biến mất, cả người bị bám (;đmùi khó chịu đến xanh mặt, chật vật đi ra ngoài sau đó ôm cái mũi trừng mắt nhìn một lớn một nhỏ bên trong: “Ngươi, ngươi, ngươi… Sao các ngươi lại hôi như vậy chứ!”

Dù ngày thường Dung Hề tính tình lạnh lùng nhưng dù sao cũng chỉ là một bé gái, thấy Tần Thương có phản ứng mạnh mẽ như vậy khiến nàng có chút ngượng ngùng, thẹn quá hóa giận nên sắc mặt hơi đỏ lên, lại không dám nói gì mà đứng yên một chỗ.

Khuôn mặt Vô Tà trái lại không chút biến sắc nâng cánh tay mình lên ngửi ngửi sau đó trừng mắt, nghiêm trang nói: “Thối có một chút.”

Đâu chỉ là một chút chứ!

Giờ phút này, hai người đứng trong căn phòng lợp cỏ tranh bẩn thỉu, cả người bốc mùi hôi hám, còn không bằng một tên ăn mày. Tần Thương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đen bẩn giống như đáy nồi, chỉ có đôi mắt là sáng trong, cực kì vô tội, làm cho người ta không thể chán ghét của Vô Tà, vừa thuyết phục chính mình cần phải nhẫn nại, trước tiên mang người của tam ca rời khỏi nơi này rồi nói sau, vừa lại gần Vô Tà không tới hai bước, Tần Thương lập tức lại lùi ra sau. Cuối cùng, hắn đành phải che mũi lại, bay nhanh ra xa, bỏ lại một câu: “Các ngươi mau đi theo ta.”

Vô Tà hết cách, nhún vai, sau đó không nhanh không chậm cùng Dung Hề đi theo Tần Thương. Dọc theo đường đi, nàng có thể nhìn thấy hết thảy tình hình của sơn trại, toàn bộ đều không thể phản kháng mà bị quân lính ép ngồi thành một vòng, tất cả bị tử hình ngay tại chỗ. Một sơn trại được che dấu gần mười năm cứ như vậy bị tiêu diệt sạch sẽ.

Xuống đến dưới chân núi, Vô Tà nhìn thấy một cỗ xe ngựa đang dừng giữa đường. Chiếc xe này vô cùng đẹp đẽ quý giá, cũng rất rộng rãi, thân xe màu đen có khắc hoa văn mây bay nước chảy lưu loát sinh động, giống với phù điêu của thái tử Tần Xuyên lúc trước, đều là dấu hiệu của xe ngựa hoàng gia. Từng đợt gió thổi mạn rèm lên, Vô Tà vừa tới gần liền ngửi được mùi đàn hương nhàn nhạt truyền tới. Vô Tà sửng sốt, giống như nghĩ tới điều gì, bỗng dưng thất thần. Dung Hề thấy vậy liền hỏi có chỗ nào không ổn hay không, lúc này Vô Tà mới hồi phục tinh thần, chậm rãi lắc lắc đầu, thần sắc khôi phục như thường.

Tần Thương vừa nhìn thấy chiếc xe ngựa kia, sợ mùi hôi thối trên người Vô Tà sẽ làm ngạt chết người, dặn các nàng đứng nguyên một chỗ chờ đợi. Sau đó, hắn tự mình:(di3end4anl21equydon đi tới gần xe ngựa, đứng bên cạnh xe ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt kiêu căng, hiển nhiên là kể lại công lao to lớn mới lập được của chính mình. Người trong xe nâng tay lên, chậm rì rì vén rèm, ngăn lại việc Tần Thương đang tự kể công: “Mời nàng lại đây đi, người không phải đã được ngươi anh dũng cứu ra rồi sao?”

Tần Thương có chút khó xử quay đầu nhìn tiểu quỷ bẩn thỉu đang đứng tại chỗ kia, nghĩ nghĩ, sau đó tốt bụng nhắc nhở một câu: “Tam ca, đây chính là do huynh nói, nhất định phải nhịn xuống đó.” Sau đó vẫy tay với Vô Tà, chính mình lại chạy đi nhanh như chớp.

Vô Tà quay đầu nhìn Dung Hề, gật đầu với nàng. Dung Hề mặc dù vẫn có chút không yên lòng nhưng thấy Vô Tà gật đầu, tất nhiên là khộng tiện nói gì nữa, vẫn đứng ở xa xa, không cùng nàng đi lên.

Hai tròng mắt của Vô Tà híp lại, thu lại ánh sáng rực rỡ trong mắt, chạy vụt tới. Rèm đã xốc lên, người nọ đang ở trong xe chờ nàng, nhìn thấy tiểu quỷ vô cùng bẩn đứng dưới xe, rèm mắt không khỏi rũ xuống, chăm chú nhìn nàng một cách thản nhiên, khóe miệng mơ hồ giật giật, đôi con ngươi thâm sâu như biển.

Chỉ là cái nhìn thản nhiên thoáng qua như vậy cũng làm Vô Tà đã chạy đến xe ngựa trước đó đột nhiên sửng sốt. Nàng liếc mắt một cái tự nhiên liền có thể nhận ra được người ở bên trong xe. Áo trắng hơn tuyết, mặc vào trông bồng bềnh như mây, so với cái nhìn của bảy năm trước, thân hình càng them cao lớn, đường nét càng thêm thâm thúy, mà ngay cả cặp mắt kia… cũng càng thêm sâu không lường được. Loại hơi thở nguy hiểm vô hình này, so với năm đó lại không hề giảm đi một chút, ép người ta đến mức vô cùng khó thở…

Khóe miệng của hắn khẽ nâng, giống như một con sư tử mạnh mẽ từ trên cao nhìn xuống vạn vật, trong tao nhã lộ ra ý giễu cợt nhàn nhạt.

Người ta thường chỉ thấy ánh mắt trong trẻo của tiểu quỷ trước mắt, lại không nhìn thấu sự khôn khéo ẩn chứa bên trong. Tần Yến Quy hơi cười, không hỏi tại sao nàng lại ở chỗ này, không có hỏi vì sao đưa thư đến phủ Tuyên vương, cũng không có hỏi nàng đã biết những gì, bình thường giống như nói chuyện phiếm cùng người quen cũ, giọng điệu ẩn chứa mấy phần cười như không cười, lạnh nhạt nói: “Sao lại không lên đây?”

Vô Tà đột nhiên sững sờ, trong lòng giật mình sau đó lập tức lấy lại thần trí. Vừa rồi còn có thể bày ra vẻ mặt bình tĩnh trả lời Tần Thương là “Chỉ thối có một chút”, giờ phút này nàng thế nhưng lại như bị thần xui quỷ khiến cúi đầu quan sát chính mình một lần, khó xử nhíu nhíu mày, lại ngửi người mình một chút, sau đó nghiêng đầu die4nd@nl3q41d0n, ngước mắt nhìn nam nhân trong xe. Mới nhìn người ta sẽ cho là hắn dịu dàng nhưng thật ra thì lại là nam nhân cường đại, đáng sợ nhất: “Xe ngựa của ngươi đẹp đẽ như vậy, người ta lại vừa dơ vừa thối, ngươi không sợ bị ta làm cho ngạt chết sao? Hắn cũng không dám đến gần ta, chạy đi thật xa.”

Vô Tà ngón tay nhỏ nhắn chỉ chỉ, tố cáo Tần Thương vừa mới bịt mũi chạy mất.

”Không sao, lên đây đi.” Vẻ mặt Tần Yến Quy nhàn nhạt, thật đúng là, lúc Vô Tà vừa đi tới trước mặt hắn, chân mày người này cũng không nhíu lại một cái, định lực quả thực là vượt xa người thường: “Để ta nhìn ngươi một chút.”

”Ngươi thật sự không chê thối?”

”Không chê.”

”Xe ngựa của ngươi bị ta làm thì sao bây giờ? Ta hiện tại không có gì để trả, ngay cả một phân tiền cũng không có, không bồi thường nổi.”

”Không cần ngươi bồi thường.”

”Vậy ngươi bị ta làm ngạt chết rồi, cũng sẽ không có người tìm ta phiền toái chứ?”

Hắn yên lặng chớp mắt một cái, hơi híp mắt, mở miệng chậm rãi nói: “Lên đây đi, ngươi cứ việc yên tâm, không làm ngạt chết ta được.”

Vô Tà nháy nháy mắt, nhất phái thiên chân vô tà, nhưng nàng trong lòng trên thực tế là có chút khiếp ý, mặc dù luôn luôn tỉnh táo quả quyết Vô Tà tuyệt đối không nguyện ý thừa nhận, nhưng sự thật lại không lừa được mình, hắn quá mức nguy hiểm, nàng xem không ra hắn, thời gian qua đi bảy năm, nhưng rốt cuộc còn là lại gặp mặt!

Có một loại người, rõ ràng không hề làm gì cả, nhưng lại cứ sẽ để cho ngươi cảm thấy kiêng kỵ. Nàng không hề có chút nghi ngờ nào về việc Tần Yến Quy chính là loại người này. Cho dù hắn đang cười, Vô Tà phần lớn vẫn cảm thấy trong gương mặt tươi cười của hắn mang theo mấy phần cười nhạo. Huống chi, ngay cả phụ vương cũng nhìn ra được, đối địch với người này, tuyệt đối không thể lấy được một chút điều tốt đẹp nào từ hắn.

Có thể tin hắn, nhưng không thể tin hoàn toàn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.