Trở lại Tĩnh vương phủ thì trời đã sáng. Bởi vì Vô Tà đột nhiên mất tích cho nên từ trên xuống dưới Tĩnh vương phủ lúc này đã loạn đến trời long đất lở. Nhìn thấy Tứ vương gia Tần Thương ôm tiểu thế tử nhà mình trở về, hạ nhân trong vương phủ nhất thời kinh hô một tiếng, vội vàng dẫn người chờ ở cửa vương phủ nghênh đón Vô Tà trở về.
Dung Hề sắc mặt tiều tụy nghe thấy tin liền chạy tới, vẻ mặt kinh hoảng, hiển nhiên là mất ngủ cả một đêm, trên người tỏa ra hàn khí rất nặng, khăn tay cũng bị dính ướt, vừa nhìn liền biết là do bận đi tìm Vô Tà suốt đêm.
Nhìn thấy Vô Tà, Dung Hề lập tức tiến lên đón, vội vã chào Tần Thương một cái. Nàng nhận lấy Vô Tà từ trong tay hắn, kiểm tra nàng từ trên xuống dưới thật kĩ một lượt, thấy Vô Tà trừ một chút vết thương ngoài da, còn lại đều không có gì đáng lo ngại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Thế tử...”
Lần đầu tiên Vô Tà nhìn thấy bộ dạng thất kinh của người luôn luôn trầm ổn ít nói như Dung Hề, biết là chuyện hôm qua bản thân chợt mất tích khiến Dung Hề hoảng sợ, không khỏi nâng hai cánh tay ôm cổ Dung Hề, cười một tiếng với nàng: “Dung Hề tỷ tỷ, ta không sao.”
Dung Hề há miệng, muốn hỏi gì đó nhưng thấy Tần Thương vẫn còn đứng gần đó nên không thể làm gì khác ngoài tiếp tục yên lặng, giấu đi thần sắc kinh hoảng trên mặt: “Là Dung Hề không thể bảo vệ tốt cho thế tử, để cho thế tử bị sợ hãi. Dung Hề đã cho người chuẩn bị nước nóng cùng thức ăn, ngài trước tiên đi tắm rửa đã, được không?”
Thấy đã mang Vô Tà bình yên trở về, trên người Tần Thương cũng bị dính đầy máu của những thứ súc sinh kia, xung quanh lại đứng đầy người hầu, không thể tùy ý giống như trước lập tức quy củ chào Vô Tà một cái, lúc cúi đầu, len lén trừng hai mắt với Vô Tà: “Tiểu hoàng thúc bị sợ hãi một đêm, trở về phủ cần phải nghỉ ngơi thật tốt, hoàng chất cũng không tiện nói nhiều nên trở về cung trước. Chờ Tam ca trở lại, hoàng chất sẽ cho người tới báo cho tiểu hoàng thúc, ngài không cần quá bận tâm.”
Vô Tà ừ một tiếng, vẻ mặt ông cụ non gật đầu một cái.
Sau khi Tần Thương rời đi, Dung Hề muốn hầu hạ Vô Tà tắm rửa thay đi một thân chật vật, Vô Tà nhẹ nhàng cong khóe miệng, đáy mắt đen nhánh thấu triệt có mũi nhọn thoáng qua ngậm ý cười mơ hồ: “Dung Hề, trắc phi Ôn thị của phụ vương cùng các vị di nương đang nghỉ ngơi?”
Trong lòng Dung Hề nghi ngờ, không biết thế tử nhà mình tại sao lại đột nhiên hỏi tới các nàng nhưng thấy đáy mắt Vô Tà thanh minh thong dong, khôn khéo giống như hồ ly nhỏ. Tuy thế tử còn nhỏ tuổi, danh tiếng bên ngoài cũng cực kỳ không tốt nhưng Dung Hề biết, nàng làm việc luôn có đạo lý của mình, vì thế cũng không hề hỏi nhiều, chỉ thành thật trả lời: “Hôm qua ngài mất tích, các vị chủ tử cực kỳ lo lắng, một đêm thức trắng không ngủ được, có lẽ hiện tại đều ở đại sảnh chờ tin tức.”
Tần Vô Tà là người thừa kế duy nhất của Tĩnh vương phủ, nay Tần Tĩnh đã chết, mặc dù Vô Tà vẫn còn nhỏ tuổi nhưng việc phong vương cũng là chuyện sớm muộn. Từ trên xuống dưới Tĩnh vương phủ này cũng đều lấy nàng làm trung tâm mà nịnh nọt, những nữ nhân kia tuy là thê thiếp của Tần Tĩnh nhưng dưới gối không con, dĩ nhiên cũng chỉ có một mình Vô Tà làm chủ nơi này. Cho dù bọn họ không thật sự lo lắng cho an nguy của nàng thì công phu biểu hiện sắc mặt vẫn rất tốt, thời gian này họ muốn biểu hiện lấy lòng Vô Tà, dĩ nhiên sẽ không có ai có thể ngủ an ổn vào lúc này.
Khóe miệng Vô Tà giương lên: “Tới đại sảnh trước đi, ta muốn thấy các nàng, dù gì cũng là di nương của bản thế tử.”
Dung Hề sửng sốt. Thế tử nhà nàng từ trước tới nay vẫn chưa hề một lần nhắc tới những nữ nhân kia, chính là Tĩnh vương còn tại thế, Tần Vô Tà cũng rất ít khi giao thiệp với thị thiếp trong phủ. Sau khi hồi kinh, Tần Vô Tà càng không hề nhắc tới những nữ nhân ngày xưa của Tần Tĩnh, sao hôm nay bỗng dưng lại muốn thấy các nàng?
Dung Hề không hiểu nhưng cá tính của nàng xưa nay ít nói, cũng cũng không hỏi nhiều, ôm Vô Tà đi tới đại sảnh.
Quả nhiên, thời điểm Vô Tà đi tới, thiếp thất của Tần Tĩnh cũng đã sớm chờ ở đó, Vô Tà và các nàng cũng chưa từng gặp mặt nhau đến một lần, chỉ nghe thấy thanh danh của vị tiểu thế tử nhà mình kém đến cực điểm. Hơn nữa, thân phận Vô Tà đặc biệt, hoàng thượng cũng rất là sủng ái vị tiểu hoàng đệ này, lúc này đột nhiên nghe được chuyện Vô Tà muốn tới thỉnh an các vị di nương, trong lòng các nàng không khỏi sợ hãi. Cứ vậy, các nàng mang theo lòng nghi ngờ, d.đ.le6quýđôn cẩn thận từng li từng tí ngồi ở vị trí chờ, không hiểu được ý định của Vô Tà.
Vô Tà bảo Dung Hề đặt nàng đứng xuống đất, thấy nàng tiến vào đại sảnh, mọi người liền nhìn thấy một đứa nhỏ xinh đẹp phấn điêu ngọc trác đang ngó dáo dác, quan sát mỗi người các nàng một phen. Thấy y phục trên người Vô Tà mất đi áo khoác, trung y rách rưới, tóc tai tán loạn giống như vừa mới đánh một trận với người nào đó, lại không tắm rửa thay quần áo trước mà đi tới nơi này...
Tất cả mọi người rối rít đứng lên từ chỗ ngồi, lúng túng cười nói: “Tà nhi bình yên vô sự là tốt rồi, dọa chúng ta sợ muốn chết...”
”Đúng vậy đúng vậy, không nghĩ tới Tà nhi đã lớn như vậy, lần trước gặp ngươi, ai, ta cũng mau quên quá...”
”Nếu Tà nhi xảy ra chuyện gì, vương gia dưới suối vàng biết được sẽ không tha cho những người làm di nương như chúng ta không thể thể bảo vệ ngươi. A di đà Phật, a di đà Phật, may là không có việc gì, may là không có việc gì...”
Đôi mắt to ngày thường của Vô Tà lúc cười liền híp lại, ánh mắt ngây thơ hồn nhiên quan sát từng khuôn mặt xa lạ. Bảy vị phu nhân này quần áo sặc sỡ đứng ở trước mặt Vô Tà cười nói, động tác rất cẩn thận. Cũng khó trách, các nàng tuy là trưởng bối của Vô Tà, nhưng hiện tại Tần Tĩnh đã không còn ở đây, Vô Tà vẫn còn là con nít này nhưng mới chính là chủ nhân hiện tại của vương phủ, nàng chịu kính các nàng, các nàng dĩ nhiên là di nương trong vương phủ này, nàng nếu không chịu kính, các nàng cái gì cũng không phải là.
Trước giờ Vô Tà vẫn chẳng thèm để tâm tới các nàng, hôm nay đột nhiên lại tâm huyết dâng trào nhớ tới bọn họ, làm cho các nàng không khỏi nghi ngờ nàng có ý định khác, trong lòng không ngừng suy đoán. Tiểu tử này hôm nay sẽ không nhớ tới chuyện gì đó, muốn bắt các nàng khai đao đi?
”Di nương mạnh khỏe, sao mọi người vẫn đứng? Nghe nói mọi người vì lo lắng cho ta mà một đêm không ngủ, mọi người mau mau ngồi đi nên lo lắng thân thể a.” Giọng nói Vô Tà giòn tan không giống như đến làm khó dễ, điều này làm di nương các nàng càng thêm không rõ, không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng ngồi xuống, thắt lưng thẳng tắp lại như đứng ngồi không yên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vô Tà khẽ nhếch, quét một vòng các di nương, chợt miệng nhỏ nhắn mân lên một tiếng”di“.
Một tiếng “di” này nhất thời làm tâm các nàng vừa mới nuốt trở về lồng ngực đột nhiên một cái nhắc tới cổ họng, bỗng nghe Vô Tà nghiêm trang nháy nháy mắt, dùng giọng trẻ con thanh thúy nói: “Sao không thấy trắc phi Ôn thị của phụ vương?”
Thấy Vô Tà hỏi, lập tức có người đáp: “Sợ là lúc này Ôn trắc phi còn đang ở Phật đường cầu nguyện cho thế tử ngài...”
Mẫu phi của Vô Tà qua đời sau khi sinh nàng, nữ quyến trong vương phủ đều do vị trắc phi Ôn Thiển Nguyệt này quản lí, nghe nói vị trắc phi của Tĩnh vương này tính tình lạnh nhạt, không hỏi thế sự, nữ quyến trong phủ cũng cực ít giao thiệp với nàng, hiện tại Vô Tà ngược lại đối với nàng vô cùng hiếu kỳ rồi đó.
Hé mắt, trong mắt Vô Tà đột nhiên tỏa ra ánh sáng rực rỡ, cười như không cười nói: “Nhưng là chúng ta muốn mở hội nghị gia đình, Ôn trắc phi không tới sao được đây? Dung Hề tỷ tỷ, ngươi thay ta đi mời trắc phi đến đây đi, Vô Tà muốn đích thân tạ ơn nàng vì bản thế tử mà lo lắng cả đêm.”
Nàng ấy không đến, đánh cược giữa các nàng phải thực hiện như thế nào? Hôm nay nàng nhưng là còn sống trở về từ địa phương quỷ quái kia …
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]