Hai ngày nữa là giao thừa, không khí vui mừng ở thành Biện kinh càng thêm nồng đậm, từng nhà cũng đổi câu đối đỏ mới, mua thức ăn cùng đồ mới, hoặc đề câu đối hoặc vẽ tranh tết bất diệc nhạc hồ.
Không khí trong vương phủ cũng hân hoan, bọn hạ nhân loay hoay người ngã ngựa đổ, trong cung ban thưởng xuống không ít, có thể thấy được quang cảnh Tĩnh vương phủ vẫn như xưa.
Đi thăm Ôn trắc phi xong, Vô Tà từ Phật đường đi ra ngoài, chợt cảm thấy trên mặt lạnh mới biết là tuyết đã rơi, Dung Hề sợ nàng cảm lạnh lập tức khoác áo choàng thật dày lên người Vô Tà: “Thế tử, tuyết rơi rồi, chúng ta trở về thôi.”
Vô Tà không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn tuyết bay theo chiều gió, chợt có một bông tuyết rơi trên lông mi của Vô Tà, khẽ nhúc nhích liền rơi xuống, lúc nói chuyện còn thổi ra khói trắng: “Dung Hề tỷ tỷ, Phật đường luôn lạnh lẽo, cho người đưa chút ngân thán qua đây đi.”
”Vâng” Dung Hề gật đầu, chợt có chút đau lòng thế tử gia, giao thừa năm nay trong vương phủ tuy náo nhiệt nhưng Tĩnh vương không còn, náo nhiệt này không thể ấm lòng người, Ôn trắc phi không chịu dời ra Phật đường, những di nương thân phận thấp kém kia lại không có tư cách ngồi chung bàn với thế tử, gia yến trống rỗng này nói ra chỉ càng làm người ta thêm bi thương mà thôi. Mặc dù thế tử không nói gì nhưng rốt cuộc vẫn là đứa bé, có lẽ trong lòng cũng không dễ chịu. Trong ngày cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-hoang-thuc-phuc-hac/2153168/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.