Edit: Nhật Dương
Yến Vô Cực khẽ cong môi, mũi tên vẫn còn ở trên người, thân thể của hắn quá yếu đuối, lúc trước Vô Tà không dám hành động thiếu suy nghĩ nên chỉ có thể mặc cho mũi tên nhọn cắm trên người hắn, sắc mặt của hắn lúc này tái nhợt khác thường, hắn nghe thấy có tiếng bước chân đang tiến đến chỗ hắn, Yến Vô Cực như đang ngủ thiếp đi rốt cuộc có động tĩnh, mi mắt hắn khẽ run rẩy, khó khăn mà chậm rãi mở mắt, lộ ra đôi mắt trống rỗng lại bình tĩnh như nước, con ngươi màu xám lẳng lặng nhìn lên, mặc dù hắn không nhìn thấy gì nhưng lại giống như biết người đang đứng cạnh hắn, đang lạnh lùng nhìn hắn từ trên cao xuống là Tần Yến Quy.
Tần Yến Quy chỉ lạnh nhạt đưa mắt dừng lại trên người hắn, vẻ mặt lạnh lùng, một câu cũng không nói, Yến Vô Cực hơi sững sờ, sau đó vẫn dịu dàng cười như vậy, hắn nói chuyện có chút khó khăn, nhưng vẻ mặt lại yên tĩnh và an bình khác thường, mặt mày cong lên, ôn nhuận như ngọc: "Đứa bé kia đâu?"
Hắn hỏi Vô Tà, Tần Yến Quy khẽ cau mày, đáy mắt vẫn lạnh lùng, không trả lời hắn.
Yến Vô Cực dừng một chút, trên gương mặt tái nhợt của thiếu niên vẫn lẳng lặng mỉm cười, mặc dù Tần Yến Quy không đáp, hắn vẫn hỏi: "Nàng bị thương sao?"
Yến Vô Cực vẫn không được Tần Yến Quy đáp lại, hắn khẽ trầm mặc, thật lâu, rốt cuộc khẽ thở dài mang theo mệt mỏi: "Các ngươi, quá giống......"
Vô luận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-hoang-thuc-phuc-hac/2153029/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.