Chương trước
Chương sau
Người kia......
Vô Tà hồi tưởng lại vẫn cảm thấy khẩn trương, ở trong hoàng cung đêm tuyết này chỉ có một bạch y thiếu niên, Vô Tà thường nhắm mắt lại, vẫn sẽ cảm thấy một cỗ cảm giác nguy hiểm nhào tới trước mặt. E rằng trong hoàng cung nhiều người như vậy, cho dù là Hoàng đế, cũng không có người có thể gây nguy hiểm tới hắn được. Hắn một thân bạch y tao nhã làm cho người ta không thể gần kề được, bờ môi mỏng lạnh buốt vẫn mang theo ý cười khó nắm bắt và đầy giả dối, cười nói dạo bước trong đêm tuyết, nhưng sao ở trong mắt nàng lại lộ vẻ se lạnh cô tuyệt.
Bản năng kiêng kỵ, làm cho nàng có chút mong đợi, một giây kế tiếp này sẽ vén rèm ra như cũ hay vẫn là khuôn mặt lạnh nhạt thờ ơ, nhưng lại hi vọng người nguy hiểm như vậy đừng nên xuất hiện ở trước mặt nàng thì tốt hơn.
Đứng ở trên cửa thành, thân hình Vô Tà được che chở bởi tường thành từ chỗ lõm ra chỉ lộ ra một cái đầu, đôi mắt nhìn về phía xe ngựa diênn%đan^lequyy.do*n theo sau xe của Thái tử Tần Xuyên đang chậm rãi dừng lại trước màn xe ngựa.
Rèm xe được vén lên, từ trong xe hé ra một khuôn mặt xa lạ, thanh tú lại anh tuấn, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy nham hiểm thâm độc, cảm giác vẻ uy nghiêm hoàng gia trên người giảm xuống vài đoạn, ngược lại làm cho người ta cảm thấy ương ngạnh, đỏm đáng, hư vinh.
Nhìn thấy Dung Hề, trên mặt Vô Tà thoáng qua một chút thất vọng, nhưng chỉ trong nháy mắt liền khôi phục như thường, ngẩng mặt lên lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc trác tinh xảo, mắt phượng khẽ hướng lên, hỏi: “Dung Hề tỷ tỷ, ngươi có biết người nọ là xếp hàng thứ mấy?”
Dung Hề nghiêng đầu nhìn lại, thong dong đáp: “Ngũ Hoàng tử Tần Dung, năm nay mười bảy tuổi, xưa nay có quan hệ thân thiết cùng Thái tử.”
Dung Hề quả thật chính là một quyển Bách Khoa Toàn Thư, hễ hỏi thì đáp, Vô Tà đã sớm biết Dung Hề không đơn giản, nếu không bởi vì nàng là người được phụ thân chọn để chăm sóc mình, thì nàng quyết sẽ không để Dung Hề bên cạnh mình, nhất định là bởi vì có chỗ hơn người, Vô Tà đang từ từ khám phá tác dụng của Dung Hề.
Vô Tà nheo mắt, liếc nhìn Tần Dung bày ra khuôn mặt âm nhu cao thấp khó phân biệt, ánh sáng tĩnh mịch mà trầm tĩnh trong mắt dần dần thu liễm xuống, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, cằm giương lên, trong nháy mắt thay đổi một cái tùy hứng: “Ghét nhất dung mạo so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn, ghê tởm chết ghê tởm chết mất!”
Đội trưởng đội vệ binh lập tức giật thót mình, khẩn trương, xong rồi xong rồi, Thế tử lại nổi cáu bất mãn, dường như chỉ một chút đụng chạm liền giống như một ác bá cường hào, chuyện gì cũng làm được!
Đội trưởng đội vệ binh khẩn trương nhìn chằm chằm Vô Tà, chỉ sợ “hắn” làm ra chuyện khác người gì, mặt khác trong lòng lại không nhịn được nói thầm: ‘So với nữ nhân còn xinh đẹp hơn...... Ai còn có thể đánh đồng cùng vị tiểu tổ tông này..... Thế nhưng còn dám phê bình người khác......’
Vô Tà hừ một tiếng, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đoạt lấy Huyền Hỏa cung trong tay Dung Hề, đội trưởng đội vệ binh muốn ngăn, trực tiếp bị Dung Hề bên cạnh ngăn cản đi ra ngoài, dineda:nlee/quyydo)n chỉ thấy phía trên cửa thành, tiểu công tử tuấn tú mặc lam y cử chỉ nhanh nhẹn một tay đỡ ‘’hắn’’ đứng lên cao hơn một cái đầu cung, một tay bắn tên, vẻ mặt kiêu căng, động tác thập phần khốc, tiêu sái lôi kéo lui về phía sau......
Không một tiếng động.
Vô Tà ngẩn người, thế nhưng mặt không đổi sắc, không có nửa phần xấu hổ, như không có việc gì nói với Dung Hề: “Dung Hề tỷ tỷ.”
Dung Hề mới vừa rồi thấy vậy cũng trợn mắt há hốc mồm, chỉ cảm thấy Thế tử nhà mình tuổi tuy nhỏ, nhưng trong nháy mắt khí thế vừa rồi để cho nàng sinh ra ảo giác, chỉ cảm thấy người đứng trước mắt không phải là một tiểu thiếu niên, phảng phất xuất hiện một tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn khí thế bức người cùng với bóng dáng nho nhỏ này trùng hợp lại với nhau, làm cho người khác lập tức nói không ra lời......
Cho đến khi Vô Tà nghiêm mặt, trừng mắt dây cung không có bị kéo động chút nào, xoay đầu lại gọi nàng, lúc này Dung Hề mới phục hồi tinh thần lại, cảm thấy một màn này hơi có chút hoang đường khôi hài bật cười.
Dung Hề bị Vô Tà nhìn chăm chú hồi lâu muốn cười cũng không dám cười, lúc này mới có chút nhục chí, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ đỏ lên, lúc này Dung Hề mới rũ mắt xuống che giấu, không để ý tới đội trưởng đội vệ binh ngăn trở, thay Vô Tà kéo dây cung.
Quả nhiên, Dung Hề là vạn năng......
Dựa vào phỏng đoán vừa rồi của Vô Tà, dây cung này thật đúng là không phải dễ dàng như vậy mà kéo ra được, nếu không có bản lĩnh và nội công thâm hậu, thì khó có thể dùng được Huyền Hỏa cung.
Hưu một tiếng, một mũi tên bén nhọn từ trên cổng thành phá không bay ra, trong nháy mắt mọi người nhìn về phía mũi tên, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, theo bản năng rối rít đưa tay sờ bên hông lấy ra vũ khí, nhưng mũi tên kia đã mạnh mẽ xé rách không gian mà đến, thật sự quá nhanh, vả lại còn đánh bất ngờ, làm cho người ta hoàn toàn không kịp phản ứng lại!
Thân thể Tần Xuyên đứng bất động bên cạnh xe, ung dung nhìn về phía Vô Tà, ánh mắt thoáng qua một tia có chút ý vị sâu xa cùng cân nhắc......
Đông!
Mắt thấy mũi tên sắc bén đang bay về phía Ngũ Hoàng tử Tần Dung mới từ trong xe chui ra ngoài, mọi người bị dọa sợ không dám gây ra tiếng động, chợt bịch một tiếng, thân tên lệch hướng, tà tà cắm vào trên vách xe bên cạnh, tóc bay tán loạn giống như bị thả chậm động tác, chi tiết phóng đại trong nháy mắt, tóc dài cong lên một đường cong ở giữa không trung, chợt gảy lìa, vài sợi đứt đoạn thoát khỏi quỹ đạo giơ lên lúc đầu, rơi xuống, sau đó xì xì, vài đạo máu vẩy ra ngoài, phụt ra ở giữa không trung......
Tần Dung sững sờ, đau, rất đau, chỉ cảm thấy gương mặt mình nóng rát, đưa tay lên sờ thử, chất lỏng nóng bỏng nhìn thấy mà ghê người, là màu đỏ, ở chính trong lòng bàn tay mình......
”A! Mặt của ta mặt của ta......” Tần Dung vốn sững sờ lúc này bị cảm giác đau kích thích, thấy mặt mình bị một vết thương như vậy, còn phun ra máu, Tần Dung vốn là người thích đẹp như điên trong nháy mắt mặt tái xanh, cả khuôn mặt đều giận đến vặn vẹo, mắt phẫn hận oán độc nhìn khắp nơi tìm thủ phạm gây nên, lập tức liền tập trung vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang hả hê dương dương tự đắc, tiểu hài tử kia trong tay còn cầm cung, ánh mắt rất là khiêu khích!
Tần Dung cực kỳ tức giận, không nói lời gì liền nhảy lên, động tác nhanh như tia chớp, lập tức vọt đến trên cổng thành, đi thẳng về phía Vô Tà, Dung Hề theo bản năng muốn đứng ra ngăn cản, chính diện đối chiêu, lại bị một cánh tay nhỏ nhẹ nhàng kéo kéo vạt áo, Dung Hề cúi đầu lui sang một bên, đột nhiên một đôi tay có hình dáng như chim ưng tập kích trước die#nda1nle.quydo'n mặt Vô Tà, cả người Vô Tà bị nhấc lên đi ra ngoài, bóp cổ, Huyền Hỏa cung cũng rơi khỏi tay, mắt thấy Thế tử bị Ngũ Hoàng tử bóp cổ lôi ra ngoài, mọi người trong nháy mắt lên tiếng kinh hô!
”Thế tử!”
Vô Tà chỉ cảm thấy cổ căng một cái, Tần Dung đỏ mắt, rõ ràng rất muốn giết chết Vô Tà nhằm báo thù cho khuôn mặt xinh đẹp của mình, chỉ là trước đó, nhất định phải phá hủy khuôn mặt phấn điêu ngọc trác của tiểu hài tử này!
Móng vuốt thép úp mặt, Vô Tà bị “dọa sợ” hai chân đạp lung tung giữa không trung, vành mắt đỏ lên, quả đấm nhỏ không hề uy hiếp đập loạn, oa oa khóc lớn: “Ngươi dám đánh ta! Bản Thế tử muốn giết ngươi muốn giết ngươi muốn giết ngươi!”
Nhưng vào lúc này, một đạo áo bào tím đánh tới, bên hông Vô Tà căng thẳng, vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, rơi vào một vòng tay dịu dàng, chỉ thấy Tần Xuyên cúi đầu ôn hòa cười một tiếng. Bị Tần Xuyên nhúng tay đoạt người đi, Tần Dung lập tức cũng mang theo giọng nghẹn ngào, giọng nói đều giận đến phát run: “Đại ca! Sao huynh lại ngăn ta!”
Tần Xuyên mang theo Vô Tà rơi xuống đất, Tần Dung chân trước vừa xuống đất, chân sau liền lập tức đuổi theo đòi giải thích, Vô Tà vội vàng oa oa khóc lớn trốn sau lưng Tần Xuyên, lộ ra cái đầu, nức nở rầu rĩ hít lỗ mũi: “Lớn mật! Lớn mật! Ngươi ngươi ngươi...ngươi lớn mật!”
Tần Xuyên bị kẹt giữa hai người, mặt tràn đầy bất đắc dĩ liếc nhìn Tần Dung: “Lão Ngũ, hồ đồ cái gì, còn không mau thỉnh an Tiểu Hoàng thúc.”
”Tiểu...... Tiểu Hoàng thúc?” Tần Dung lập tức yên tĩnh lại, quả thực là bị một chậu nước lạnh tạt vào đầu, bất khả tư nghị nhìn về phía người núp sau lưng Tần Xuyên bộ mặt nước mắt nước mũi còn dám khiêu khích hắn tiểu phá hài, tên hỗn đãn này là..... Tĩnh vương thế tử...... Tiểu Hoàng thúc?
Lúc này Vô Tà rất là hả hê hừ một tiếng, thấy Tần Dung không gây gỗ, cũng không núp ở phía sau nữa, lấy tay lau nước mắt nước mũi, ngẩng đầu ưỡn ngực mà thẳng bước đi ra ngoài, sâu kín liếc nhìn Tần Dung, giống như đang nói: “Sao ngươi còn không thỉnh an ta.”
Tần Dung không nhúc nhích, Tần Xuyên dẫn đầu hướng về phía Tiểu Hoàng thúc nho nhã lễ độ khom lưng: “Hoàng chất Tần Xuyên, gặp qua Tiểu Hoàng thúc.”
Thấy Tần Xuyên hành lễ rồi, Tần Dung mặt không tình nguyện, nhưng vẫn là xanh mặt hướng Vô Tà khom lưng: “Hoàng chất Tần Dung, gặp qua Tiểu Hoàng thúc.”
”Hai vị hoàng chất hãy bình thân.” Tần Vô Tà giương đầu lên cao, treo ngược mắt, bộ dáng hết sức đáng ghét.
”Vâng!” Tần Dung cắn răng, một hơi toàn bộ ngăn ở trong cổ họng, lần này bọn họ kết làm kẻ thù nhưng là kết lớn, hừ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.