Thần lữ tình thâm
Kỳ thật chỉ cần không trở thành vật hi sinh, Điền Chân cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận kiểu xưng hô “Nữ chim” này. Ma thần đại nhân tuy giỏi võ nhưng văn học nghệ thuật có thiếu xót chút xíu cũng thật là bình thường, không nên yêu cầu cao.
“Sao?” Không thấy trả lời, Ma thần tỏ vẻ lòng kiên nhẫn có hạn.
Tôn nghiêm của Thần tiên đều là mây bay nước chảy. Điền Chân vừa phát hiện đôi mắt phượng kia đang có xu thế nheo lại, lại nhớ hắn đã từng nói rằng “Đối với tộc Thần vũ sẽ không hề lưu tình”, lại nhìn lại thi thể của vị thị vệ tộc Nguyệt…Thị giác đánh mạnh vào tâm lý, Điền Chân phản ứng cực kì nhanh, từ từ quỳ xuống vái lại, tư thế như một con ếch: “Lộ lộ… Lucifer đại nhân vạn tuế!”
Yên lặng.
Phát hiện thấy không ổn, Điền Chân vội sửa lại: “Ma thần bệ hạ vạn tuế!”
“Nữ chim, dám khinh bỉ ta?” Ma thần nhìn nàng, tiếng nói nặng nề ẩn chứa sự tức giận, sát khí mênh mông, “Ta tuy rằng chuyển thế gần vạn năm, nhưng thân thể vẫn là thần tiên, cho tới này đã bảy trăm ngàn tuổi, cười nhạo ta, người sao lại có đảm lượng này!”
Đã quên trước mặt là vị lão tổ, không, tổ tiên cấp bậc đại thần, Điền Chân rơi lệ: “Bệ hạ, ta… không dám! Ta không dám! Ta nói vạn tuế, là vì ta mới hai mươi lăm nha…”
Ma thần ra vẻ không phục: “Tu vi ngàn năm, cúng dám nói dối hai mươi lăm vạn!”
Thiên giới không lấy số làm chủ, đều lấy vạn năm làm đơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-hoang-khong-phai-tien/71675/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.