Bên kia quân thần hai người ở phía sau điện bàn chuyện đại sự, mà bên này, ở trong vườn. Điền Chân ngồi xổm trên một bàn đá phơi nắng, trước mặt đầy đồ ăn, ánh mặt trời ấm dào dạt, cây xanh bị gió thổi xào xạc, bọn thị nữ qua lại, thỉnh thoảng cũng sẽ dừng lại nhìn thoáng nàng.
Bị đen đủi, người biến thành chim, Điền Chân không buồn để ý, cúi đầu mổ một mạch, nàng muốn nghỉ ngơi, nàng muốn ăn…
Một bóng ma bao phủ phía trên đỉnh đầu.
Thấy rõ là ai, Điền Chân mở cánh ra, gật đầu ân cần thăm hỏi.
Văn Tê ngồi xuống bên cạnh bàn đá, kéo cánh nàng lên hỏi nhẹ: “Tộc Phượng hoàng có thức ăn đặc trưng, sách thế là nói sai sao?”
Điền Chân lười biếng lấy mỏ nhọn mổ vào lông, sách nói là đúng, đáng tiếc nàng chỉ là một con phượng hoàng giả.
Văn Tê buông cánh nàng ra: “Đã nhiều ngày tinh thần cũng khá hơn, còn không lo đi tu hành?”
Tu hành? Điền Chân giả vờ không nghe thấy.
“Phượng hoàng lười biếng ” Văn Tê cười nói, “Nghe nói nữ tử tộc phượng tu thành hình người đều cực mỹ mạo, ngươi không phải bị thương màu lông sao, chỉ cần tu thành hình người, bỏ đi bộ lông xấu xí, sẽ không ai dám xem thường ngươi .”
Mỹ nữ? Điền Chân xoay mặt nhìn lại một thân lông nâu xỉn, có điểm suy nghĩ. Người này quả nhiên tinh ý, biết nàng bởi vì bộ lông này mà chịu không ít chế nhạo, cho nên dùng sắc đẹp để dụ hoặc, bất quá nói lại nàng thật đúng là chưa từng là mỹ nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-hoang-khong-phai-tien/71672/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.