Chương trước
Chương sau
Trong khi cả viên Thượng uyển đều ngước nhìn lên bầu trời, ngắm một màn mân côi bay lượn, lòng ai cũng tự khen: hoàng thượng thật tâm huyết, chỉ là chào đón hoàng chất thôi mà công phu như vậy! Có kẻ cười tới nở hoa trong tâm, có kẻ lại chỉ cười ngoài miệng mà tâm đã hận muốn chết kẻ nào kia. Nam Cung Vũ Họa cũng chỉ khẽ liếc mắt mấy cánh hoa trên bàn, đỏ thắm như vậy đúng là động lòng người. Ngọc thủ không ngừng nâng ly rượu ngửa lên uống cạn. Phượng đế ngơ ngác, tâm càng căng cứng. Là tới rồi sao?
Bỗng cả không trung vang vọng lên tiếng nói như xa mà lại như gần:
-“ Tiên Lĩnh sơn, đại đồ đệ Nghiêm Phàm/nhị đồ đệ Nghiêm Phất. Mạo muội phá đám yến tiệc của Phượng đế, tới đây trao trả công chúa! “ – hai giọng nam nhân như ẩn như hiện, vọng qua vọng lại trong không gian.
Nghe thế, cả viên Thượng uyển người khó hiểu, kẻ khó tin. Phượng đế càng lộ rõ vẻ trầm tư mà có chút mong đợi. Nam Cung Vũ Họa khẽ siết chặt ly ngón tay. Thượng Quan Miên, Thượng Quan Mạc đồng dạng nhíu mày đầy dò xét giữa không trung. Thượng Quan Mộ lại nhẹ nở nụ cười phong lưu không kiêng dè. Thượng Quan Mỵ – tiểu công chúa của Phượng đế, mỹ nhan càng thêm cau có. Phi tần, quần thần đều khó hiểu, tâm treo thêm ngược thấp thỏm.
Công chúa sao?? Là vị công chúa nào đây?! Là công chúa của hoàng thượng sao? 
Nói thì lâu, nhưng chỉ qua nửa ly trà, một chiếc kiệu phong cưỡi gió bay tới, từ từ đáp xuống giữa viên. Bốn phía chỉ bao bằng những dải lụa thắm, thêu nổi những đóa mân côi. Bốn nam nhân bạch y, tóc buộc đuôi ngựa. Phía trước lại có hai mỹ nam nhân hộ tống một thanh y, một lục y, tóc cũng vấn cao chỉ cùng một cây trâm ngọc cùng màu để gài. Hai nam nhân hộ tống phía trước quả thực là thanh cao khí tiên bất phàm. 
Kiệu phong đáp mặt đất, người người đều tập chung tới cảnh trong kiệu mà hít một ngụm khí lạnh. 
Là một chanh y cô nương đang ngủ trên một chiếc giường nhỏ trải mân côi. Chiếc chăn mỏng vắt ngang nửa người, khuôn mặt đeo một miếng lụa trắng che đi đôi mắt, đôi mày, nửa cái trán của nàng. Chỉ thấy thấp thoáng nửa cái mũi cao cao, đôi môi anh đào mộng. Dường như nàng đang ngủ đi?
Phượng đế nhìn đoàn người mới tới, chuyển tầm mắt từ nữ nhân đang ngủ trong kiệu lại đưa mắt nhìn hai nam nhân thanh y, lục y kia, tâm có chút thả lỏng. Cuối cùng cũng đến.
Nam Cung Vũ Họa khó hiểu. Chả nhẽ đây là món quà hoàng thúc muốn tặng hắn? Nhưng trông không có è gì là do y sắp xếp. Hắn quay sang dò xét từng biểu cảm trên gương mặt Phượng đế, thâu tóm cả nét thoải mái vừa thoáng hiện qua trong đáy mắt y.
Thượng Quan Miên, Thượng Quan Mạc, chỉ khẽ liếc mắt nhìn nữ nhân trong kiệu, lại chăm chăm nhìn hai nam nhân phía trước kia. Thượng Quan Mộ lại luôn chằm chằm nhìn chanh y nữ tử đang nhắm đôi mắt ngủ ngon như thể cả thế gian có ra sao cũng không liên quan tới nàng. Không biết là vị hoàng muội nào đây? Cả viên Thượng uyển xôn xao lên tiếng bàn tán “ Cô nương kia là ai? Họ là ai? “…
Trong tiếng xôn xao, Phượng đế vẫn là người lên tiếng trước:
-“ Các người là người của Tiên Lĩnh sơn? “ – Thượng Quan Minh dò xét.
-“ Đúng vậy! Lần đầu ra mắt Phượng đế. “ – Nghiêm Phàm, Nghiêm Phất cùng hơi khom người, như chào hỏi, trên khóe miệng vẫn giữ nụ cười hòa ái.
-“ Trẫm không biết, Phượng Quốc ta thì có liên quan gì tới người của Tiên Lĩnh sơn các ngươi? “
-“ Phượng đế khách sáo rồi. Thực thì Phượng Quốc cũng không có liên quan gì tới Tiên Lĩnh sơn chúng ta, chỉ có Tiên Lĩnh sơn chúng ta liên quan tới Phượng Quốc của ngài thôi! “ – ngươi muốn giả vòng lòng vòng, vậy ta cũng không vội, Nghiêm Phất thầm nhủ.
-“ Vậy, mời hai vị nói cho rõ! Nếu nói láo, thì dù là Tiên Lĩnh sơn trẫm cũng không tha “ - Thượng Quan Minh lạnh giọng.
-“ Khách khí, khách khí rồi! Hôm nay hai huynh đệ chúng ta tới đây là muốn trả người…” – Nghiêm Phàm chậm rãi đáp.
-“ Trả người? “ – cả viên Thượng uyển lại một phen không yên.
-“ À, là như vậy, 16 năm trước, Tiên đế của Phượng quốc các ngươi có một tiểu nữ nhi, vì không muốn nuôi dưỡng nàng trong hoàng cung vì sợ sẽ có kẻ ám hại. Nên khi có duyên gặp được sư phụ ta đã đem nàng gửi gắm cho y. Mà sư phụ ta là vị bán tiên tu luyện trên Tiên Lĩnh sơn, đạo danh Hàn Nghiêm. Tiên đế đã nhờ sư phụ nuôi dưỡng tiểu công chúa đây tới năm 16 tuổi thì đem nàng trở về hoàng cung, nhận tổ quy tông. Nay tiểu công chúa đã được tròn 16, Tiên Lĩnh sơn ta phụng mệnh trao trả nàng về hoàng gia. Kính mong Phượng đế tiếp nhận cho?! “ – Nghiêm Phàm từ tốn kể lại, như một câu chuyện xưa không hề giao động.
Lại một lần nữa cả viên Thượng uyển nổi lên làn sóng xôn xao:
-“ Hả? Là tiểu công chúa của Tiên đế? Không phải của hoàng thượng? ”
-“ 16 năm trước? lúc đó Tiên đế đã là thọ 50 rồi, còn có thể có tiểu công chúa sao? “
-“ Nói vậy nàng cũng là đồ đệ của vị bán tiên Hàn Nghiêm đi? “
-“ Liệu là thật sao? Tiên đế dũng mãnh như vậy sao? “
-“ Không phải Tiên đế đã từng thề sẽ chỉ có một nữ nhân là Tiên hậu sao? Vậy tiểu công chúa này là sao đây chứ? “
-“ Hoàng thượng đã biết chuyện này không? “
-………..
Giữa làn sóng to của nghi hoặc, Nghiêm Phàm – Nghiêm Phất cùng đứng đó, vững trãi như tùng bách họ vẫn nhìn thẳng về phía Phượng đế như chờ một câu trả lời. Trong kiệu phong kia, tiểu nhân nhi vận chanh y vẫn say ngủ, thật không hiểu nàng là quá ham ngủ hay là đang giả vờ ngủ
Phượng đế mày không nhăn một cái, gương mặt nghiêm nghị nhìn thẳng đôi nam nhân. Thần sắc không đoán được y đang nghĩ gì. Là ngạc nhiên hay đang nổi giận? Là vui mừng hay đang dò xét đúng sai?
Nam Cung Vũ Họa nghe vậy tâm rúng động, ngoài mặt vẫn bình thản như nước, nhưng sóng lòng lại vỗ mạnh không yên. Nữ nhân kia là nữ nhi của Tiên đế, vậy khác nào là thân cô cô của hắn đây? Thân cô cô sao? Một thân cô cô mới 16 tuổi, còn nhỏ hơn cả hắn? Một thân cô cô thình lình xuất hiện sau suốt 16 năm? Là thật hay giả đây?
Thượng Quan Miên, Thượng Quan Mạc, Thượng Quan Mộ, Thượng Quan Mộ lại càng rùng mình. Nữ nhi của Tiên đế?? Hoàng cô của bọn họ? Thật là chuyện cười?!
Mỗi người một tâm tư, mỗi kẻ một tâm kế! Nhưng họ đều có chung một điểm, không hiểu hoàng thượng của họ sẽ làm gì đây?
Im lặng hơn một ly trà, Phượng đế mới cất lời hỏi: 
-“ Ngươi nói, các ngươi là người của Tiên đế, vậy có gì để chứng minh? “ – Thượng Quan Minh lấy lại vẻ uy nghi của bậc đế vương, trấn áp mọi ồn ào xung quanh.
Nghiêm Phàm bạc môi vẫn giữ nụ cười ôn ngọc, ngọc thủ lại nhẹ nhàng lấy ra từ tay áo một vật gì đấy vàng vàng, liền giơ cao lên không trung: 
-“ Chiếu chỉ của Tiên đế …. “ – không nhanh không chậm nói ra từng chữ.
Lại một trận hít khí lạnh, Khương công công vội vã chạy tới tiếp chiếu, rồi chạy lại trình cho Phượng đế. Cả sân viên rơi vào trầm mặc.
Thượng Quan Minh giở chiếu ra, liền nhìn thấy ngọc ấn xưa của Tiên đế, còn có nét bút của ngài. Quả thực là tiên đế hạ bút. Phượng đế đứng bật dậy, vội đi thẳng tới trước Nghiêm Phàm, hai tay cung kính dâng chiếu cho y, lại lùi về sau ba bước, miệng hô to: “ Thần nhi tiếp chỉ! Tiên đế thiên tuế! “ 
Nhìn thấy hoàng thượng hành lễ, như một lời khẳng định, chiếu chỉ này là thật. Đồng loạt bá quan quần thần phi tần hoàng tử, nô tài cũng vội vàng bước ra, quỳ rạp trên đất nghe chỉ. Nghiêm Phàm ung dung giơ chiếu lên, dõng dạc tuyên:
-“ Phụng thiên thừa vận, Tiên đế chiếu viết. Khi các ngươi nghe được di chiếu này của ta cũng là lúc ta đã tạ thế, cũng là lúc tiểu công chúa của ta trở về. Trước đây, ta ban cho công chúa khuê danh là Thượng Quan Vận Phụng, nay ta phong nàng làm nhất phẩm công chúa lấy hiệu là Khuynh Thiên. Ban cho nàng Lộ An cung, cùng quyền nhiếp chính bên cạnh hoàng đế, không bao giờ được phép gả công chúa tới ngoại quốc với mục đích chính trị. Khâm thử! “ – Nghiêm Phàm tuyên xong, khép lại chiếu chỉ.
-“ Tiên đế thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế! “ – toàn trường hô vang.
Lộ An cung chẳng phải là cung điện của Lưu An Nhi Tiên hậu sao? Lộ An cung được Tiên đế xây dựng quá sức tỉ mỉ, đông ấm, hè mát, xuân hoa nở rực rỡ. Ngay cả hoàng hậu còn không được ngự nay lại ban cho tiểu công chúa mới trở về.
Thật quá cả kinh, ngay cả quyền nhiếp chính cũng ban cho nàng. Từ xưa tới nay chỉ có Tiên hậu Lưu An Nhi là có thể cùng Tiên đế nhiếp chính. Nay lại thêm một tiểu công chúa 16 tuổi cùng hoàng thượng nhiếp chính đi.
Thật sự là vô thiên vô hạn sủng ái nàng mà. Còn hơn cả Bình Nhi trưởng công chúa. Còn phong nàng là nhất phẩm công chúa đây. Quả là không nhỏ!
Qua một màn kinh thiên động điện, Phượng đế lại trở về an vị, người nào người nấy cũng trở về chỗ ngồi. Sự chú ý lại một lần nữa đổ dồn lên tiểu nữ nhân đang an giấc say nồng trong phong kiệu kia. Gió hạ thổi khẽ, làm tung bay những mành lụa quanh kiệu, trong kiệu một loại phong cảnh thật tuyệt mỹ. 
Giữa một giường mân côi thắm đỏ, Vận Phụng vẫn không động tĩnh như tỉnh dậy sau một loạt những động tĩnh to lớn như vậy? Nàng là bị vấn đề đi? Còn đôi mắt nàng là bị làm sao mà phải che lại? Chẳng lẽ cũng là có vấn đề đi? Một tiểu công chúa bị phế toàn tập như vậy sao? Nhưng lại là tiểu công chúa của Tiên đế vậy Phượng Quốc từ nay có lẽ chẳng còn bình yên nữa đi.
~~~~~~~
=3=. Bấy giờ cùng tại Long Quốc.=3=
-“ Bệ hạ, Phượng tinh đã xuất thế! “ - Là thần tướng Doãn Tượng.
=3=. Đồng tại Hoàng Quốc.=3=
-“ Hoàng thượng, Phượng Hoàng đã xuống núi! “ - là quốc sư Lôi Uông.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.