Chương trước
Chương sau
. ~ trở lại Phủ Trấn Lạc vương ~. ~ ~ ~ 

Sáng hôm sau, cũng vừa lúc Nam Cung Vũ Họa từ trong cơn mê tỉnh lại. Vẫn là cái khí thế ngang nhiên bá đạo đấy, hắn kê gối tựa lưng trên thành giường êm. Ưng mâu hé mở có chút mệt mỏi mà lạnh nhạt nhìn người nam nhân đang phủ phục trước mắt:

“ – Tra ra chưa? “

“ – Gia, là ám vệ trong cung. “ - ẢNh cung kính đáp.

“ – Lúc ta mê man có chuyện gì xảy ra không? “

“ – Gia, không có! Chỉ là có Khuynh Thiên công chúa tới trước phủ bái phỏng nhưng đã bị thuộc hạ ngăn ngoài cửa! “ - Ảnh một mực nói theo lời đã được dặn dò.

“ – Rồi sao? “

“ – Công chúa tới là muốn đem cho gia ít đồ ăn. Nghe nói là do tự công chúa đã làm, bên hoàng thượng cùng ba vị hoàng tử đều có phần! Công chúa tới, thuộc hạ cũng đã nhận thay giỏ đồ ăn rồi nàng cũng hồi cung. “

“ – Vậy sao… “ – hắn thật tò mò đi.

Lời hắn vừa dứt, từ ngoài cửa liền xuất hiện hai thân ảnh nguyệt y, một nam một nữ, một trước một sau cùng tiến vào. Tư Đồ Tử Ngọc, tay cầm đĩa há cảo đã được hấp lại còn nghi ngút khói, không vội bước tới đặt lên bàn, lại đối hắn đầy cao giọng như trêu tức:

“ – Vừa mới tỉnh lại, liền muốn ăn đồ ăn của vị tiểu cô cô kia làm rồi sao? Thiên aa~, đúng là tình cảm tốt quá đi.. “

“ – Nói đi, thương thế ta sao rồi? “ – hắn không để tâm ý cười của nàng ta mà hỏi ngược lại.

“ – Xì, mất hứng! Thương thế của ngươi đã hoàn toàn khỏi rồi. Độc cũng được giải hết rồi! Không cần lo lắng. Tĩnh dưỡng thêm ba ngày… À không, với ngươi thì ngày mai là lại khỏe mạnh thôi!! “

Vừa nói, Tư Đồ Tử Ngọc vừa lôi kéo vị huynh trưởng của mình cùng ngồi xuống bàn. Mắt nàng ta vẫn luôn chăm chăm nhìn đĩa há cảo không dời.

Nghe nàng ta nói vậy, Nam Cung Vũ Họa cũng không có chuyển biến gì lớn. Chỉ là lực chú ý cũng bắt đầu đặt lên đĩa há cảo kia. Nhìn cái đồ ăn trong đĩa cũng không phải quá tinh sảo, nhỏ nhỏ hình tam giác trắng trắng mịn mịn… Hắc hắc.

Thấy không gian bỗng trở nên im lặng tới kì lạ, Tư Đồ Tử Ngôn bấy giờ mới rời mắt khỏi muội tử nhà mình mà nhìn tới Nam Cung Vũ Họa đang tựa người trên giường kia:

“ – A Họa, nếu đã tỉnh rồi thì mau lại đây ăn xem đi. Không lẽ ngươi còn đợi Ngọc nhi tới dâng đến bên miệng ngươi sao? “

Hắn khẽ liếc đĩa bánh trên bàn, nhìn thấy Tư Đồ Tử Ngọc đã nhanh nhẹn ném thử một miếng. Hử?

“ – Oa! Ca ca, cái này thật ngon!!! “ – Tử Đồ Tử Ngọc hai mắt sáng như trằng rằm đối vị huynh trưởng mà thất thanh la lên.

“ – Vậy sao? “ – vừa dứt, tay Tư Đồ Tử Ngôn đã cầm lên một miếng không kiêng dè bỏ vào miệng.

Và dĩ nhiên là biểu cảm sau đó cũng không khác vị muội tử nhà hắn là bao.

“ – Của ta! “ – Nam Cung Vũ Họa lạnh lẽo cướp lấy đĩa há cảo từ trên bàn đi.

Tư Đồ Tử Ngọc có chút ngơ ngác! Hắn đi tới bên này từ khi nào vậy a?!

Tư Đồ Tử Ngôn cũng không để ý mà rất thẳng thắn buông lời: 

“ – Xì, nhỏ mọn! “

Như lời đã hẹn, sáng ngày hôm sau, mới đầu giờ tị đã có nô tì từ Hiền Tâm cung tới Lộ An cung mang tới lời mời Khuynh Thiên công chúa tới chào hỏi, lấy lí do HIền phi nương nương thân thể yếu nhược không tiện đi lại nên phải thất lễ với Khuynh Thiên công chúa. 

Nghe vậy Thu nhi thật không thoải mái đi. Hiền phi nương nương này đây là uốn ra oai sao? Nhưng chẳng phải nói vị nương nương rất hiền lành đi? Chẳng nhẽ là diễn kịch! Hừ, dù gì thì cũng là vị nương nương đó có lý do hợp tình hợp lý đi.

Vận Phụng nghe thế thì cũng không chút mảy may gì tức giận, bởi vì nàng biết dù cái vị Hiền phi này là thật hay giả tốt bụng, ở nơi thâm cung này thì có kẻ nào thực sự tốt đẹp đâu? Nhưng nàng vẫn phải ra tay cứu nàng ta… Nhưng nếu Vận Phụng nàng thực sự có thể trị khỏi thì có chút lộ liễu tài năng quá không? Như vậy thì chắc chắn sau này sẽ rất phiền phức. Từ cổ chí kim “ chữ tài đi với chữ tai một vần “. 

Đôi mắt tinh anh vừa đảo qua lại, nàng liền phân phó Thu nhi lấy tới một bộ y phục nam nhân đơn giản.

“ – Công chúa, ngài định ……… “

“ – Đừng thắc mắc! “ – Vận Phụng trực tiếp đánh gãy lời của Thu nhi.

Nhận lệnh, Thu nhi nhanh chóng đem tới một bộ bạch y nam nhân kiểu kiếm khách phong trần tới, rồi liền giúp Vận Phụng mặc lên người. Nhìn chính mình trong gương, nàng thầm cảm thán “ cũng thực giống Nghiêm Nghiêm, rất soái! “ Hắc hắc.

Nhìn kỹ gương mặt, nữ tính quá rồi! Lại tô tô vẽ vẽ vài đường lên mặt, mày thanh liền to thêm một chút, môi đào mọng liền biến thành bạc thần ngang, mặt lại thêm đôi chỗ góc cạnh gan góc. Ngay cả tóc cũng được Thu nhi búi lên kiểu nam nhân. Trong lúc đó, Vận Phụng lấy ra trong tay áo một hũ nhỏ, lấy ra từ hũ một viên tròn tròn đưa vào miệng! Chậc, hóa ra nàng có biến thành nam nhân thì vẫn thu hút người khác tới vậy nha! Thiên aa~, là lỗi tại ông thôi, haha~. Một tâm hồn tự luyến ngày càng được dương cao.

Thu nhi đứng bên cạnh cũng thất thần theo. Không ngờ, vị công chúa này cũng quá ma nữ đi… Haizz, tim nàng ta cần được buộc chặt lại thôi!

Xong xuôi, nàng cùng Thu nhi liền cùng nhau rời đi. Nhưng bước tới trước cửa phòng, Vận Phụng như biến thành một con người khác, uy áp phóng ra thật lớn, khẽ dừng bước, nghiêm giọng đối Thu nhi bên cạnh:

“ – Danh xưng của bổn công tử là Hàn Phiêu! “ – là một giọng nói trầm ấm của nam nhân.

Thu nhi là người thông minh, nàng ta liền hiểu rằng, chủ tử đang phân phó điều gì. Chủ tử hiện tịa không còn là Khuynh Thiên công chúa yếu nhược, mà là vị Hàn Phiêu công tử phong phạm vạn trượng này. Bởi vì Thu nhi không biết tới giao dịch của Vận Phụng cùng Thượng Quan Mộ, nên nàng ta không khỏi tò mò, vì sao công chúa phải cải nam trang để đi đây? Thật kỳ lạ! Nhưng chủ tử là chủ tử, luôn có suy nghĩ và tính toán riêng. Với vị Khuynh Thiên công chúa này thì càng không làm ra điều gì khiến bản thân thua thiệt…

Vì Hiền Tâm cung cách lộ An Cung khá xa, nên Thu nhi phân phó xuống để Hàn Phiêu ngồi nhiễu kiệu mà tới. Chỉ hai khắc sau thì liền tới nơi. Bước từ nhuyễn kiệu xuống, Hàn Phiêu đã nhìn thấy Thượng Quan Mộ một thân lục bào đang đứng ngồi không yên trước cửa. Thấy người đi tới không phải Khuynh Thiên công chúa như đã hẹn, tâm hắn liền có chút bất an. Nhưng khi nhìn thấy Thu nhi – thiếp thân nha hoàn của nàng, đi bên cạnh lòng lại như lửa đốt vội vã chạy lên hỏi:

“ – Thu nhi, vị này là?? “

“ – Nô tì bái kiến tam hoàng tử! “ – Thu nhi vẫn giữ đúng quy củ hành lễ trước.

“ – Không cầng hành lễ, mau mau nói!!! “

“ – Tam hoàng tử, vị này là Hàn Phiêu công tử, là được công chúa cử tới. Còn để làm gì thì chắc là tam hoàng tử hiểu rõ! “ – Thu nhi quá thực rất khéo léo tinh ý.

Thượng Quan Mộ có chút hiểu ra. Thì ra là vị hoàng cô này là mời tới một lang trung để trị bệnh cho mẫu phi. Thượng Quan Mộ khẽ lướt mắt quan sát cái nam nhân trước mặt. Chắc chỉ tầm 15, 16 tuổi. Còn nhỏ như vậy thì có thể chữa trị được bệnh khó chữa này của mẫu phi không?! Nhưng khí thế của cái bạch y nam nhân này cũng quá đỗi cường đại đi? Rất không đúng. Hắn rốt cuộc là người nào? Đáng nghi ngờ. Nhưng giờ phút này hắn đã không còn thời gian để nghi kyh, chỉ còn có thể phó mặc thôi. 

Hàn Phiêu cũng nhẹ nhàng đánh giá vị tam hoàng tử này một phen. Cao ráo, thân như tre trúc, quả thực mặc lục y rất hợp. Hắc hắc! Mặt trắng, mắt hoa đào, quả thực ra dáng hoa hoa công tử! Hắc hắc. 

Nhìn hắn khẩn trương, trong lòng Hàn Phiêu lại thầm buồn cười. CŨng khẽ đối hắn hành lễ:

“ – Tam hoàng tử! “

“ – Được rồi, ngươi mau vào đi!!! “

Dứt lời, Thượng Quan Mộ liền quay lưng trở vào dẫn đường.

Hàn Phiêu từ tốn bước theo hắn đi vào tới tẩm cung của Hiền phi một đường không ai lên tiếng.

Nhưng vừa bước vào tẩm phòng, nàng có chút ngoài ý muốn. Nơi này còn có một nam nhân khác!!! Một thân cao lớn thẳng tắp, vận trường bào xanh rêu thuê vân phong bằng chỉ bạc, nước da có chút sạm vì nắng mưa sương gió sao, mái tóc gài hững hờ phía sau, ưng mâu kia sắc bén như đôi mắt của cú vọ… Một khí chất rất cao, rất tại thượng, khí thế vương giả trong vương giả! Hơi thở này thật quen thuộc… Trong phút chốc tâm Hàn Phiêu như bị hóa đá, không thể rời khỏi cái nam nhân to lớn vĩ đại kia.

Đồng lúc đó, Nam Cung Vũ Họa đang ngồi bên ghế nhỏ bên cạnh giường cũng đưua tầm mắt dò xét về phía nàng. Ưng mâu sắc lẹm không che giấu sự dò xét. Một nam tử bạch y, chừng 15, 16 tuổi, tóc vấn cao, tất cả mọi thứ trên người “ nam nhân mặt trắng nhỏ “ này đều bình thường tới không thể bình thường. Trừ đôi mắt kia, tinh anh, nhạy bén, dường như sau đôi mắt ấy có thể chứa vạn trượng mưu kế nhưng sao nó lại tỏa ra sự trong trẻo như vậy, long lanh đến vậy! Ngay cả khí tức cũng nam nhân bạch y này cũng rất lạ, là thanh cao toát lên từ trong cốt, là thông tuệ toát ra từ trong tâm! Thật khiến người ta muốn nhìn ngắm, tìm tòi không thôi… Trong phút chốc, Nam Cung Vũ Họa chợt lóe lên ý nghĩ muốn thu nạp cái nam nhân mặt trắng nhỏ này làm thuộc hạ!

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Thu nhi vội vã, nhún người hành lễ lớn:

“ – Tham kiến thế tử! “

Lời Thu nhi vang vọng như đánh Hàn Phiêu tỉnh mộng, mi tâm khẽ nhíu lại. Cái nam nhân cao lớn này là Nam Cung Vũ Họa sao? Hóa ra là vị thế tử Trấn Lạc nổi danh đỉnh đỉnh kia. Thì ra đây là người mà Hàn Phiêu nàng muốn bảo vệ ư? Cũng quá nực cười rồi… Có lẽ nàng nên suy nghĩ lại về việc có nên tiếp tục ở lại hoàng cung này hay không? Vì thực sự, người nàng muốn bảo vệ, lại không cần tới sự bảo vệ của nàng rồi! 

Tính toán rất nhanh lướt tời rồi lướt qua trong đầu Hàn Phiêu, thân khẽ động cũng chắp tay hành lễ đối hắn:

“ – Thế tử! “ – rất ngắn ngọn, không nịnh nọt, không ra vẻ mà rất tự nhiên.

Bỗng chốt lòng Nam Cung Vũ Họa lại dâng lên vài phần hài lòng với cái “ nam nhân “ trước mắt.

“ – Miễn lễ! Ngươi do Khuynh Thiên công chúa phái tới? “ – thật lạnh nhạt.

“ – Ân! “ – đáp rồi. nàng lại qua sang đối Thu nhi khẽ đuổi – “ Ngươi ta ngoài đợi ta trước đi! “

Thu nhi nhanh nhẹn rời đi. Không phải nàng ta không lo lắng cho chủ tử mà là nàng ta tin hai vị gia kia chắc chắn sẽ không tổn hại chủ tử.

Thượng Quan Mộ một bên đã gấp đến độ muốn tự tử, liền vội vã giục Hàn Phiêu đi tới. 

“ – Mau tới xem bệnh cho mẫu phi ta đi! “

Rất tự nhiên, nàng liền cất bước tới trước giường. Đưa mắt nhìn xuống nữ nhân đang nằm an giấc trên giường êm, chắc chắn là vị HIền phi nương nương đây, Hàn Phiêu thầm thán trong lòng “ nữ nhan cổ đại quả có thuật dưỡng nha, đã là phụ nhân ngoài 30 mà vẫn trẻ trung như 20 được đi “. Nhưng nàng ta da tái đi xanh mét, hơi thở mỏng như vậy! Giống như người sắp tới hơi thở cuối cùng vậy… Có điều gì đó không đúng!

Thượng Quan Mộ thấy Hàn Phiêu còn chưa động thủ, lại lên tiếng giục dã:

“ – Ngươi còn nhìn? Còn không mau chữa trị!!! “

Không để ý tới lời cáu kỉnh của Thượng Quan Mộ, Hàn Phiêu từ tốn đi tới bên chiếc bàn lớn, lấy tới một cái chén nhỏ, rồi ngồi xuống bên cạnh thân thể Ngô Liễu.

Động thủ, đặt miệng chén áp sát vái trong áo bên ngực trái của nàng ta. Không sai, Hàn Phiêu chính là đang dùng chén để làm tai nghe nhịp tim. Thấy nàng trực tiếp thất lễ như vậy, Thượng Quan Mộ định nổi sung lên liền bị Nam Cung Vũ Họa dùng một ánh mắt đe dọa lại. Nam Cung Vũ Họa hắn thật muốn biết, “ nam nhân mặt trắng nhỏ “ này tài giỏi tới đâu?

Hàn Phiêu cũng chẳng buồn để ý hai cái nam nhân phía sau, nàng vẫn di chuyển chiếc chén để đến những điểm trọng yếu để nghe mạch. Chỉ động vài ba điểm trọng yếu nàng liền nghe ra vấn đề.

Haizzz, hậu cung tranh sủng, mà vị Hiền phi này cũng thật may mắn tránh được một kiếp suốt 18 năm như vậy…

Tâm Hàn Phiêu thả lỏng hơn nhiều, thu lại chiếc chén, không nhanh không chậm lên tiếng:

“ – Trong hai vị, ai có nội công thâm hậu hơn thì giúp ta nâng nương nương ngồi dậy đi, để lưng nàng quay ra ngoài đi! “

Rất quán tính, Thượng Quan Mộ liền nhìn sang Nam Cung Vũ Họa.

Tuy không hiểu gì, nhưng Nam Cung Vũ Họa liền làm theo lời nàng nói, đỡ Hiền phi dựa vào một bên vai chính mình, còn lưng thì đưa ra ngoài theo lời Hàn Phiêu.

Thấy tư thế đã đúng, Hàn Phiêu lại lên tiếng hỏi:

“ – Thế tử chắc là biết dùng nội lực ép áp khí ra ngoài chứ? “

Ám khí?! Tuy không biết nàng có mục đích gì khi hỏi, nhưng Nam Cung Vũ Họa cũng gật đầu chắc nịch.

Nhận được đáp án mình cần, Hàn Phiêu cũng từ tốn đi tới tấm lưng kia, dùng ngón tay mảnh khoảnh của chính mình chỉ tới một điểm, phía chếch trái trên lưng Hiền phi, không vội nói:

“ – Chỗ này, có một ám khí, thế tử liền dùng lực đẩy nó ra khỏi người nương nương là được! Tuy nhiên, hành động này chỉ có thể thực hiện một lần, nếu không thành công thì nương nương lập tức mất mạng! “

Thượng Quan Mộ ở bên lại rùng mình. Hắn bắt đầu lo sợ, mẫu phi cả hắn…. không thể được! hắn phải tin tưởng biểu huynh!. 

Nghe nàng nói vậy, Nam Cung Vũ Họa có chút ngoài ý muốn. “ Nam nhân “ này lại kết luận mẫu phi bị trúng ám khí. Nhưng 18 năm trước hắn đã kiểm tra cho mẫu phi không biết bao nhiêu lần, vốn không hề có giấu tích của ám khí. Nay “ nam nhân “ kia lại nói rằng ám khí. Lại còn nói cái gì mà chỉ có thể thực hiện một lần…

Thấy được sự do dự trong ánh mắt của Nam Cung Vũ Họa, Hàn Phiêu chỉ nhẹ nói:

“ – Quyết định là ở các ngươi! “ 

…… một ly trà trôi qua ……

“ Phừng “ – “ vụt “ – “ phập “ - ba âm thanh lần lượt vang lên! 

Có vật phóng ra từ ngực trái của Hiền phi, xé gió vụt qua, cắm trực tiếp lên bức tường phía trong.

Nam Cung Vũ Họa cùng Thượng Quan Mộ đã thấy ám khí!!!! Thất kinh!! “ nam nhân mặt trắng nhỏ “ nói đúng, là ám khí – là một cây kim châm nhỏ bé tựa lông trâu bò!

Nhìn mọi sự vừa diên ra, Hàn Phiêu chỉ nhẹ cười trong lòng. Nàng tin rằng Nam Cung Vũ Họa sẽ làm theo lời nàng nói, và kết quả là hắn đã làm thật!

Nam Cung Vũ Họa khẽ khàng đặt Hiền phi xuống để nàng nằm nghỉ, ưng mâu ẩn dấu đầy hứng thú cùng nghi kị đối nàng. Nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng, Thượng Quan Mộ đã xúc động tiến tới quỳ rạp trước nàng, mặt mày là một rừng hoa nở rộ:

“ – Vị công tử này xin nhận của một lậy! Ta thật sự không biết nên cảm ơn ngươi ra sao!! Mạng của mẫu phi cũng như mạng của Thượng Quan Mộ ta!!!! Sau này Thượng Quan Mộ có chết cũng sẽ báo đáp ơn này. “

Thấy Thượng Quan Mộ chuẩn bị dập đầu với mình thật, nàng cũng không vội vã mà đỡ hắ lên. Không kiêu không nịnh nói:

“ – Là Khuynh Thiên công chúa đã tới nhờ vả, ta không thể không tới! Còn nương nương, ngươi để nàng uống chút đồ bổ máu là được, đừng quá bổ là được! “

“ – Huynh đệ, ngươi tên họ là gì? Chúng ta sau này cùng làm huynh đệ đi!! “ – Thượng Quan Mộ quả thực cao hứng, hắ không thể không cùng cái “ nam nhân “ kết giao.

“ – Lúc nãy Thu nhi chẳng phải nói rồi sao! Ta xưng Hàn Phiêu. “ – Hàn Phiêu rất tự nhiên giới thiệu tên mình.

“ – Được! Vậy sao này ta liền gọi người A Phiêu được không? “

“ – Tùy tam hoàng tử! “

“ – Đừng gọi ta hoàng tử, gọi ta A Mộ, chúng ta liền là huynh đệ sinh tử!!! “

“ – Được! A Mộ! “ – Hàn Phiêu rất sảng khoái nhận lời.

Chỉ trong chốc lát, Thượng Quan Mộ đã cùng Hàn Phiêu ngồi xuống bàn cùng nhau trò chuyện thật vui vẻ, chỉ là mọi sự đều được Nam Cung Vũ Họa kia thâu vào mắt.

“ – A Phiêu, ngươi là người ở đâu? “ – Thượng Quan Mộ thực sự tò mò về xuất thân của vị ân nhân này, nhưng mục đích vẫn là muốn biết để sau này còn dễ bề tìm kiếm.

“ – Ta sao? “ – Hàn Phiêu có chút suy nghĩ, phải nói sao cho thuyết phục đây? 

Nghĩ ra rồi! Nâng ly trà uống thẳng một ngụm, nàng mới đáp:

“ – Ta đến từ nơi Khuynh Thiên công chúa tới… “

“ – Hả? Vậy là ngươi cũng tới từ Tiên Lĩnh Sơn sao?? Vậy ngươi cũng là đệ tử của vị bán tiên đó sao??!! “ – Thượng Quan Mộ có chút thất kinh.

Ngay Nam Cung Vũ Họa cũng khẽ nhăn mày khi nghe lời nàng đáp. Ai chẳng biết, người đến từ Tiên Lĩnh Sơn đều là những kẻ không tầm thường, vì nơi đó có vị bán tiên Hàn Nghiêm. Nên suy ra, những người tới từ đó ít nhiều cũng có năng lực như tiên nhân.

Thấy Thượng Quan Mộ kinh hách, Hàn Phiêu cũng không làm gì cao ngạo, lại chậm rãi kể ra một câu chuyện do nàng tự biên:

“ – Ân! Thật ra, lần này ta xuất sơn là vì sư phụ muốn ta theo sau bảo vệ cho công chúa! Mặc dù bình thường ta không xuất hiện, nhưng ta vẫn luôn ẩn diện bên cạnh nàng, không để nàng bị thương tổn… Sư phụ nói, lần này để ta đi cũng là vì muốn ta được học hỏi cùng cứu nhân độ thế nhiều hơn, tu tâm tích đức thêm phần nào… “ – phải, lời dăn dậy tu tâm tích đức tạo phúc cho muôn dân đều do sư phụ tâm tâm niệm niệm khảm vào não nàng nha.

“ - Sư phụ? A Phiêu, chẳng nhẽ sư phụ ngươi là vị bán tiên Hàn Nghiêm đó?? “

“ – Ân! Chính là người! “ – cái gì mà bán tiên chứ, chỉ là một lão bạch mao đầu suốt ngày đòi nàng nấu ăn cho thôi. Hừ hừ!

“ – Nhưng mà ta nhớ lần trước, khi Khuynh Thiên tiểu cô được đưa trở lại, hộ tống phái trước nàng cũng có hai vị nam nhân tự xưng là Nghiêm Phàm, Nghiêm Phất. Nếu vậy thì ngươi nên được kêu là Nghiêm Phiêu đi? Sao lại là Hàn? “ – Thượng Quan Mộ quả thực nhớ dai đi.

“ – Cái này …… Hàn Phiêu là tên cúng cơm của ta đi!!! “ – Hàn Phiêu có chút ngổn ngang…

Thiên aa~ Đây không tính là nàng nói dối đúng không!! Hắc hắc.

“ – À… ra vậy! Vậy còn lúc nãy, sao ngươi biết mẫu phi ta bị trúng ám khí? Mà bị trúng từ khi nào sao ta không biết? “ – Thượng Quan Mộ bỗng trở nên nghiêm túc.

Lúc này đây, Nam Cung Vũ Họa cũng đã đi tới ngồi xuống đối diện bắn về nàng ánh mắt như muốn mổ bụng moi gan nàng, hắn chính là công khai muốn dò xét nàng đi.

Nhưng nàng là ai chứ? Là Hàn Phiêu Phiêu nha, chứ không phải tôm tép.

“ – Thật thì ta đã nghe Thu nhi nói, Hiền phi bị nhược thể từ sau khi sinh ngươi nha. Nhưng nhìn triệu chứng của nương nương, nếu thực sự là nhược thể thì không thể sống tới ngày hôm nay được. Suy ra, nương nương không phải bị nhược thể mà chỉ là máu không thông thôi. Và vì sao máu không thông thì chính vì cái ám khí lông trâu bò kia. Chậc! Coi ra nương nương là người may mắn… “

“ – May mắn? “ – Nam Cung Vũ Họa như bắt được điểm bản thân nghi vấn mà thốt lên.

“ – Đúng vậy! Cây kim kia nếu ta đoán không sai thì ngay lúc A Mộ được sinh ra, đã có kẻ hạ độc thủ. Hắn cũng thật ăn may đi. Vì khi nữ nhân vừa sinh xong, cơ địa sẽ dãn nở, vì thế kẻ cắm cây kim kia vào lưng nương nương là vì muốn nàng chết, nhưng tiếc thay là nàng không chết mà sống tới bây giờ. Sau khi một thời gian cơ địa sẽ khép và theo đó sẽ nuốt chửng luôn cây kim vào trong cơ thể, mà cái kích thước kia thì…. vì thế chúng ta không thể phán đoán được nó. Hiền phi may mắn là tay thủ phạm đã đâm chệch hướng, kim chỉ cắm vào một mạch máu gần tim chứ chưa tới tim của nương nương. CHính vì vậy mà gây ra hiện tượng yếu nhước như người sắp chết như vậy! “

“ – Thật quá đáng!!! “ – Thượng Quan Mộ bỗng rên rỉ qua từng khẽ răng – “ Cũng thật đủ tàn nhẫn, tên đó muốn bổn hoàng tử là cô nhi không có mẫu phi đi? “

Hàn Phiêu lại thầm buồn cười, cái tên tiểu tử này cũng quá yêu mẫu phi của hắn rồi. Chậc! Công việc của nàng tới đây thôi, cũng nên trở về rôi…

“ – Cũng sắ tới chính ngọ, ta phải trở về rồi… lần sau gặp lại!“ 

Hàn Phiêu nhanh nhẹn muốn đứng dậy thì bị Thượng Quan Mộ kéo ngược lại:

“ – Sắp tới giờ cơm, người liền ăn cơm cùng chúng ta đi, ta sẽ kêu ngự thiện phòng làm thật nhiều món chiêu đãi ngươi!!! “ 

“ – Không dám phiền tam hoàng tử cùng thế tử. Giờ ta phải về bên kia bảo vệ công chúa! Thứ lỗi.. “

Dứt lời, Hàn Phiêu một mạch rời đi. Nhưng nàng có thể cảm nhận được hai đạo ánh ắt vẫn luôn dõi theo nàng.

Một là của Thượng Quan Mộ, đầy tiếc nuối.

Và còn lại là của Nam Cung Vũ Họa, đầy nóng bỏng!

#Airen
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.