Chương trước
Chương sau
Kết thúc một màn long tranh hổ đấu, mọi thứ cứ như vậy trở thành mặt hồ sau cơm mưa. Vận Phụng ngoan ngoãn bắt đầu làm việc của một trưởng bối cần làm, chính là – phát lì xì!!! Nha, đây là nàng dùng lỗi hiện đại để đối cổ đại đi. Nhưng nàng bây giờ làm gì có ngân lượng? Càng không thể mặt dày hỏi mượn A Minh nha.. Vì vậy Vận Phụng quyết định:

-“ Khương công công trở lại rồi phải không? Phiền công công đi một chuyến nữa đế Lộ An Cung của ta, nói với Thu nhi, mang hòm đựng quà sinh nhật của ta tới đây… Nhanh đi! “ – Vận Phụng nhẹ nhàng căn dặn.

Hử? Nàng đây là định làm gì? Là định dùng những thứ đó làm lễ vật ra mắt sao? Nàng hào phóng vậy sao? Khương công công nghe vậy, khẽ liếc Phượng đế một cái, thấy y gật đầu mới nhanh nhẹn rời đi. Phượng đế tuy gật đầu đồng ý nhưng vẫn là có chút vội vàng, đối Vận Phụng hỏi:

-“ Hoàng tỷ, ngươi là định…..? “

-“ A Minh, không cần lo lắng! Ta đây là muốn tặng chúng mỗi đứa một món quà ra mắt thôi. Dù gì đối với ta chúng cũng chỉ là những kỉ vật, chứa đựng tình cảm cũng chỉ có nhớ thương về phụ hoàng… Nay ta đem tặng cho mỗi chất nhi một món đồ vừa ý, coi như san sẻ bớt nỗi nhớ thương ấy đi.! “ – Vận Phụng không nhanh không chậm đáp.

Thật ra thì, đó chỉ là một lý do rất nhỏ, còn lý do to hơn cả là vì nàng vốn không thích mấy thứ “ vô giá “ như vậy! Hàn Phiêu Phiêu đã sống 29 năm, có gì là chưa từng thấy qua, nên đối với nàng, thứ càng có giá trị lại càng khiến nàng nhớ về một đời không an bình. Thà rằng đem tặng cho người khác dùng còn có chút giá trị hữu ích, còn hơn là để chỗ nàng cho chúng mai một theo thời gian, rất uổng phí.

Chỉ một câu nói dối đầy chuyên nghiệp của Vận Phụng, lại vô tình dấy lên trong lòng mỗi người ở đây một tâm tư khác nhau. Những món đồ đó ngay cả Bình Nhi trưởng công chúa cũng chưa từng được dùng qua, vậy mà nàng lại có thể rộng lượng được như vậy ư?! Lại còn nói một câu nhẹ nhàng như vậy?! Nàng là thực sự không ham thích những món đồ đó hay là nàng còn có mục đích khác?

Vận Phụng tuy không thể nhìn thấy rõ được những ánh mắt xung quanh, nhưng giác quan lại đang nhắc nhở nàng về một cỗ áp lực từ ngoài hướng tới chính mình đi. Có chút khó chịu, Vận Phụng đành lên tiếng phá vỡ bầu không khí mà nàng cảm thấy thật nặng nề:

-“ A Minh, ta có chút đói … “ – Vận Phụng nũng nịu lay lay tay Phượng đế.

Nàng đói?! Vào lúc này sao?! Còn trắng trợn quyến rũ phụ hoàng vậy sao?!

-“ Hoàng tỷ vừa ngủ dậy, ngươi cũng chưa có ăn gì, để trẫm kêu người đem chút gì cho ngươi ăn… “ – Phượng đế nhẹ vỗ vỗ tay nàng đáp ứng.

-“ Hoàng cung này có há cảo không? “

-“ Há cảo? “ – Phượng đế không hiểu nhíu nhẹ mi tâm.

-“ Ngươi không biết sao? Vậy chắc nơi này không có rồi… “ – Vận Phụng có chút mất hứng.

Hàn Phiêu Phiêu trước đây rất thích há cảo, vì đó là món mà mẹ nàng làm rất ngon. Khi ở Tiên Lĩnh Sơn, hàn Phiêu cũng có vài lần tự làm há cảo cho Nghiêm Nghiêm cùng hai vị sư huynh A Phàm và A Phất. Họ cũng khen nàng làm món đó rất lạ, rất ngon. Nhưng dù là có ngon bao nhiêu thì cũng không thể so sánh với há cảo của mẹ… Nay trở lại hoàng cung, Vận Phụng chính là muốn ăn há cảo liền hỏi tới, vậy mà ngay cả hoàng cung Phượng Quốc đây cũng không có nữa, quả thực là không vui chút nào! 

Đồng dạng người nghe, Thượng Quan Mạc cất tiếng hỏi tò mò đầu tiên:

-“ Hoàng cô, ngươi có thể nói rõ hơn không? Về cái món há cảo đấy là như nào? Biết đâu chất nhi cũng có thể biết!? “

-“ Ân! Vậy ở Phượng Quốc này có bánh bột lọc không? “ – Vận Phụng có chút hứng khởi trở lại, không do dự hỏi tới. 

-“ Bánh bột lọc?! “ – Thượng Quan Miên càng thêm khó hiểu.

-“ Chậc! Ngay cả các ngươi cũng không biết, vậy chắc là ở Phượng Quốc này không có rồi.. “ – Vận Phụng thất vọng toàn tập.

-“ Hoàng cô, cái món há cảo đó chắc là rất mỹ vị đi? Nên mới khiến ngài muốn ăn như vậy! “ – Thượng Quan Mộ cũng tò mò không kém. Y là người đã nếm qua bao nhiêu mỹ thực nhân gian, mà sao chưa từng nghe tới món này đi? Chẳng phải Khuynh Thiên công chúa trở về từ Tiên Lĩnh Sơn sao? Vậy phải chăng cái “ há cảo “ đấy là mỹ thực của thần tiên chăng?! 

-“ haya, cũng không phải là mỹ thực gì. Chỉ là món ăn bình thường thôi, dân thường cũng có thể ăn nha… “ – Vận Phụng đơn giản giải thích.

-“ Quả đúng là người như nào thì cũng chỉ ăn được loại đồ ăn như nấy.. “ – Thượng Quan Mỵ tóm được sơ hở, cũng không chậm trễ mà lên giọng giễu cợt.

-“…………. “ – Vận Phụng lười đáp trả.

Hừ! Tiện nhân mãi là tiện nhân, chỉ xứng để ăn thứ đồ rác rưởi của đám dân đen.

Nghe Thượng Quan Mỵ không hề che giấu sự giễu cợt đối với Vận Phụng, Thượng Quan Minh cau chặt đôi mày, đang định lên tiếng trách cứ thì đã bị kẻ khác giành mất:

-“ Hoàng muội nói rất đúng nha!. Theo như lời hoàng muội thì A Họa ca đây chính là hợp với những cô nương giang hồ, võ công cao cường mới đúng nha! Thật khó mà hợp với hoàng muội rồi… “ – Thượng Quan Mộ càng lộ liễu hơn, giễu cợt một cách hợp tình hợp lí.

-“ Ngươi … “ – Thượng Quan Mỵ một bụng hỏa, nhưng không thể phản bác.

Y đây chính là cố tình nói nàng ta không hề xứng đôi với Nam Cung Vũ Họa, chính là nói công chúa cao quý như nàng ta chẳng thể sánh bằng một hiệp nữ giang hồ?? Thượng Quan Mộ, từ nhỏ đã luôn thể hiện sự địch ý với nàng ta, chưa từng thể hiện một chút gì gọi là “ tình huynh đệ “. Vậy mà ngày hôm nay, sau hơn 10 năm nàng ta mới được gặp lại Nam Cung Vũ Họa, lại bị y sỉ nhục như vậy đi? Quả thực là con của tiện nhân mà, đều là một lũ ti tiện trong cái hậu cung này thôi.. Hừ lạnh trong lòng một cái, Thượng Quan Mỵ mới liếc nhìn Nam Cung Vũ Họa vẫn đang ngồi im lìm bên kia bàn trà. Lòng càng thêm rối bời!

Nhìn thấy toàn cảnh đối diện trước mắt, Thượng Quan Mạc lại đóng vai người huynh trưởng tốt, lên tiếng nghiêm ngặt trách phạt Thượng Quan Mỵ:

-“ Mỵ nhi, muội là một công chúa, nên hãy chú trọng mà hành xử như một công chúa đi! “

-“ ………………. “ – Thượng Quan Mỵ im lặng không nói nhưng nỗi tức tối trong bụng kia làm sao có thể tiêu tan nhanh như vậy?

Phượng đế nhìn một màn trước mắt, cũng không buồn quan tâm tới nữa, lại quay lại đối Vận Phụng ân cần săn sóc, vuốt nhẹ những ngón tay trắng noãn thon thon của nàng:

-“ Hoàng tỷ, cái “ há cảo “ mà ngươi nói chắc là Phượng Quốc ta không có thật, nhưng trong hoàng cung này cũng có những mỹ vị khác đây. Ngươi nói đi, ngươi muốn ăn gì, ta liền kêu trù phòng làm món đó. Đừng để bụng bị đói có được không? “ 

-“ ÂN! Vậy cũng được, ta không biết trong hoàng cung này có món gì để ăn lót dạ nữa? Ngươi tùy ý chọn đi.. “ – Vận Phụng thật thà đáp.

-“ Vậy thì… “ – Thượng Quan Minh có chút suy nghĩ, nghĩ xem nên làm món gì cho nàng đây?

Nhưng nghĩ còn chưa ra, thì đã có âm thanh khẩn khoảng của Thượng Quan Miên đề nghị tới:

-“ Phụ hoàng, dù sao cũng sắp tới giờ ngọ, không bằng để hoàng cô cùng thần nhi đi tới Mãn Lai lầu dùng cơm luôn đi? Nhi thần nghe nói, chiều nay tại Mãn Lai lầu còn có một cuộc so tài giữa biểu muội Kim Ngữ cùng Tần tiểu thư – nữ nhi của Tần thượng thư đây! “ 

-“ À, phải đó phụ hoàng, nhi thần cũng đã nghe qua về trận so tài này, nghe nói là vì muốn xem coi ai là người xứng với biểu huynh thế tử Trấn Lạc Vương đây!? “ – Thượng Quan Mạc lập tức hùa theo, không những thế còn thêm dầu vào lửa nha.

-“ Nghe thật thú vị đấy! Nhi thần cũng tán thành. Hoàng cô trở về hoàng cung mới ba ngày nhưng chắc là cũng đã chán ngán nơi này lắm rồi đi? Cũng vừa dịp để chúng nhi thần đưa hoàng cô đi giải sầu, vun đắp chút tình cảm đây!! Phải không A Họa ca? “ – Thượng Quan Mộ cao hứng đồng ý, y nào có bao giờ bỏ lỡ cuộc vui nào đâu, mà đây lại còn liên quan tới vị “ Liệt Diễm Chiến Thần “ đây thì càng không thể bỏ qua nha. Haha ~

Nam Cung Vũ HỌa từ bây giờ vẫn im lặng, nghiền ngẫm về Vận Phụng, nay bị Thượng Quan Mộ hỏi liền bất chi bất giác trả lời:

-“ Bổn thế tử bận rộn! Không thể phụng bồi! “ – hắn lạnh giọng từ chối thẳng.

Hắn từ chối?? Hắn đây là đang ghét bỏ vị thân cô cô chính mình phải không? Hắn đây là giả ngu hay thật sự ngu ngốc đến thế?! Những tia kinh ngạc lần lượt lóe lên trong đáy mắt mỗi người. Cả ba người Miên/Mạc/Mộ thật sự không hiểu hắn đây là đang nghĩ gì đi? Đang mưu tính điều gì đây? Một cái thang tốt như vậy mà lại từ chối trèo lên sao? Hay là hắn quá tự tin? Tin rằng không cần bất cứ thứ gì giúp đỡ cũng có thể leo lên sao? Haha~

Phượng đế có chút nhíu mày nhưng không nói gì.

Thượng Quan Mỵ lại cười lạnh trong lòng. Thứ thấp kém như vậy, dĩ nhiên Nam Cung Vũ Họa sẽ chẳng thèm để ý nha. Haha ~

Nhưng thật tâm Nam Cung Vũ Họa lại khác, hắn thực bận rộn nha. Hơn nữa, dù có đi cùng thì cũng chỉ nhìn thấy cảnh tượng người tâng bốc người, giả tạo, dối trá! Hắn thực căm ghét đây.

Nhưng Vận Phụng khi nghe thấy hắn từ chối thì lòng lại càng thêm hụt hẫng. Đây là hắn còn không cho nàng lấy một cơ hội đi? Hắn thực ghét nàng vậy sao? Nhưng hắn ghét là việc của hắn, còn việc của nàng chính là yêu thương hắn như Tiên đế đã từng yêu thương nàng – vô điều kiện! Nếu hắn không cho nàng cơ hội, vậy nàng liền tự cho chính mình cơ hội. Nghĩ vậy, Vận Phụng lại cố nở nụ cười thân thiện lên tiếng:

-“ Không sao! Ai có việc cần làm thì cứ đi làm. Không cần vì ta mà làm chậm trễ công việc chính mình nha. Dù gì ta cũng đã trở về hoàng cung rồi, cho nên khi nào các ngươi muốn cũng có thể cùng ta bồi dưỡng tình cảm đi. Lộ An Cung lúc nào cũng chào đón các ngươi nha!! “ 

Hết câu, Vận Phụng cong lên khóe môi mọng xinh, nở một nụ cười thật tâm quá mức rực rỡ… Một phút vô tình ấy lại khiến bao ánh mắt bị mù lòa đi, khiến mấy con tim bị chậm một nhịp, khiến tâm những nam nhân đấy như có một dòng khí nóng chạy qua ran ran. Nàng cười… Thật đẹp … Thật sự quá đẹp!

Nam Cung Vũ Họa một lòng đầy kinh ngạc. Nụ cười ấy, sao lại trong trẻo đến thế?! Không vướng chút tạp niệm, quá thuần khiết! Nam Cung Vũ Họa nhìn đôi môi cười rực rỡ ấy, thì một khát khao chiếm lấy lại dấy lên mạnh liệt! ĐỒng dạng hắn, những nam nhân họ Thượng Quan kia cũng vậy, chính là cái cảm giác khát khao chiếm hữu lấy nụ cười ấy cho chính mình. Nụ cười ấy như thanh tẩy chính họ, như một thứ ánh sáng không bao giờ tắt.

Nhưng nụ cười ấy rơi vào trong mắt Thượng Quan Mỵ lại trở thành một chiêu trò quyến rũ nam nhân. Trong lòng càng thêm nguyền rủa Vận Phụng tới hàng ngàn hàng vạn lần. Đồ tiện nhân không biết xấu hổ, đã quyến rũ phụ hoàng, nay còn quyến rũ cả các hoàng huynh đi. Hừ! Ngay cả chiếc khăn gấm trong tay cũng bị nàng ta vò tới nát đi kia.

Sau một hồi ngây người, Phượng đế vẫn là người tỉnh lại trước nhất, hắng giọng lên tiếng phá bỏ không khí trầm mặc đây:

-“ Nghe các ngươi nói vậy, trẫm cũng không cản làm gì. Trẫm cũng đã hứa sẽ cho nàng xuất cung, nay có các ngươi đi theo bảo vệ nàng thì trẫm càng yên tâm phần nào. CÒn A Họa, nếu bận rộn thì trẫm cũng không miễn cưỡng, nhưng trẫm chỉ muốn nhắc nhở ngươi đôi điều, Khuynh Thiên dù gì cũng là thân hoàng cô của ngươi, ngươi cũng không nên lạnh nhạt với nàng như vậy! Khi nào rảnh thì tới cùng nàng trò chuyện chút là được… “ – Phượng đế mẫu mức nói đạo lí.

-“ A Họa đã rõ! “

-“ Được rồi được rồi, rõ rồi thì nhớ làm, đừng để trẫm thất vọng! “ – Phượng đế cố tình dặn đi dặn lại, như muốn nói rằng: đây là trẫm đang hạ lệnh cho ngươi, ngươi không làm, chính là kháng chỉ!

Phượng đế vừa dứt lời, thì từ ngoài cửa Tàng Thư các đã thấy Khương công công đã bước vào, theo sao là Thu nhi cùng hai thị vệ bê một chiếc giương lớn. Khương công công bước tới, cao giọng thông báo:

-“ Hoàng thượng, đồ đã được chuyển đến! “ 

#Airen.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.