Đồng thời gian đó, bên ngoài nội các, với những người có võ công cao hơn mức phi thường thì các giác quan tất nhiên sẽ thính hơn cả cẩu… nên từng câu từng chữ của cuộc đối thoại giữa hai nhân tử trong nội các đều đã được họ nghe hết. Bình tĩnh, phải thật bình tĩnh. Mỗi người lại lấy một lý do để trấn an chính mình. Chỉ riêng Nam Cung Vũ Họa là một bụng muốn đang sôi trào phun lửa. Nàng vậy mà có thể mềm mại đến thế? Là đang cố ý muốn quyến rũ hoàng thượng sao? Cái nữ nhân này sao lại mặt dày như vậy!!! Hừ!. Hắn không thèm quan tâm đâu đây.
Vài ly trà trôi qua, cuối cùng Phượng đế cũng trở lại, bên cạnh còn cẩn thận, đỡ theo vị hoàng tỷ của chính mình. Đỡ nàng ngồi xuống bên cạnh chính mình sau long áng, ổn định rồi mới lia mắt về phía dưới, hắng giọng nhắn nhở:
-“ Các ngươi còn không mau lại diện kiến hoàng cô? “
Nghe thế, cả bốn người mới bừng tỉnh khỏi những mông lung của riêng mình. Sự tập trung lại dồn lên trên người của Vận Phụng. Vị hoàng cô này, khí chất cũng thực trong trẻo, thuần khiết! Dù nửa gương mặt đã bị che đi nhưng nụ cười hòa ái câu hồn người kia vẫn rạng rỡ như nắng ban mai. Càng nhìn lại càng tò mò, không biết dưới lớp lụa trắng kia là đôi mắt ra sao? Có thật là có vấn đề như lời đồn? Hay là vì một nguyên nhân nào khác mà phải che đi?! ….
Thượng Quan Miên, lấy lại trầm tĩnh hằng ngày, cung kính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-hoang-co-dung-ngu-nua/3224538/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.