Từ năm 15 tuổi cô đã cầm bút vẽ tranh tạo ra nhân vật đầu tiên, đến bây giờ đã trôi qua mười năm, cô dốc lòng vẽ truyện tranh nhiều năm như vậy, mà lúc này lại vì kỹ thuật vẽ không phù hợp mà vị biên tập từ chối ở ngoài cửa. Nụ cười tươi trên mặt Yến Kỳ Vũ cứng lại, tay nắm chặt vạt áo T-shirt dưới bàn, nháy mắt, một màu đỏ từ cổ lan lên phía trên, may mà tóc cô đủ dài, phủ dài che xuống hai bên gò má, giúp cô che đi vành tai đỏ bừng. Cô cảm thấy vô cùng uất ức.
Cô thật sự vô cùng quý trọng cơ hội lần này, đã ba tháng liên tiếp cô không có thu nhập nào, tiền thuê nhà, chi tiêu hằng ngày đối với cô mà nói là gánh nặng rất lớn. Đặng Tuyết là bạn tốt mà cô quen biết trên mạng, cô ấy nói anh họ của cô ấy là tổng biên tập truyện tranh trên mạng, chỉ cần các cô ấy hợp tác một bộ truyện tranh, chắc chắn có thể thuận lợi ký hợp đồng, có được vị trí tiến cử tốt nhất, tương lai công thành danh toại sẽ không thành vấn đề.
Nhưng giấc mơ của cô khi nào có thể giăng buồm lên đây? Cô sắp sửa chán ngán đến nơi mất rồi. Có trách thì phải trách ông biên tập kia quá đáng, cô phải dạy cho ông ta một bài học!