Chương trước
Chương sau
Tần ngần mãi, hồi sau nữ nhân tên Tử Liên đấy mới dám đưa tay ra mà vuốt ve lông của Bạch Ly.

Cảm giác thật mềm và mượt nga~

Nhưng khác với lần trước, lần này con cáo trắng đó không hề lao lên cắn nàng mà ngược lại, tùy ý để nàng ta vuốt ve.

1 lúc sau, Tử Liên nàng mới bế thốc con hồ ly lên, rồi tắt ngọn nến nơi đầu giường.

Vẫn như thường lệ, ả ta nhảy xuống, tìm 1 góc thoáng mát để ngủ ở đấy, thì nữ nhân đó đã kịp nắm đuôi ả lại.

- Đã tắm sạch sẽ rồi, lại còn muốn lê lết đất cát đầy thân, rồi bò lên giường làm bẩn chăn gối? Ở lại yên đây cho ta!

Bạch Ly tuy mới đầu có hơi ngớ người, nhưng rất nhanh sau đấy, con hồ ly đó lại ngoan ngoãn nhảy lên giường, ngửa bụng nằm cạnh Tử Liên, chờ nàng ta kéo chăn lên.

- Đi ngủ đi Bạch Tử, khuya lắm rồi. Mai ta còn có việc nữa đấy.

- [Ngủ thì ngủ. Có gì khó đâu!]

Nói thế, nhưng mắt ả ta cứ mở thao tháo liên hồi.

Ả có ngủ được đâu mà đòi ngủ!

Vốn nằm cạnh người lạ luôn khiến cho Bạch Ly ả bất an, người này cũng không phải ngoại lệ.

Đương nhiên, ả vẫn phải đề phòng họ chứ! Cho vuốt lông, cho bế, cho ôm thì được, nhưng tuyệt đối ả ta sẽ không đặt niềm tin vào đám người không đuôi không tai đâu aaa!

1 phần là vậy, phần còn lại thì là 1 câu chuyện khác.

Hễ khi nhắm mắt lại, Bạch Ly lại nhìn thấy cái khung cảnh đẫm lệ ngày đấy; cái cảnh mà có cho không, ả cũng chẳng hề muốn nhìn lại 1 chút nào cả.

Có vẻ, nó đã ám ảnh với ả ta quá sâu.

Nhưng Bạch Ly ả thật lòng thú nhận rằng, cái chăn này vừa nhẹ vừa ấm, cũng thật muốn ngủ 1 giấc cho sảng khoái tinh thần—

---

Sáng hôm sau.

Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu rồi, con hồ ly đó mới chịu duỗi người tỉnh dậy. Nhưng thứ đập vào đôi đồng tử của ả ta đầu tiên, chính là khuôn mặt phóng đại hết cỡ của Tiểu Yên.

- Cáo trắng, em dậy rồi à?

- [Ngóeeeeeeee!]

Bạch Ly giật mình, lông dựng thẳng lên, trực tiếp nhảy bổ xuống giường.

Cái gì vậy nga????

Thôi nào Tiểu Yên tỷ tỷ, bổn hồ ly ta đây thường xuyên bị yếu tim, ngươi đừng có làm cái trò tàn nhẫn kia với ta thế chứ—

Tiểu nha đầu đó bế thốc con cáo trắng đó lên, hồ hởi nói:

- Ta đã nghe cái tên của nương nương đặt cho ngươi rồi a~ Quả thực rất hay đó!

Nghe nàng ta cảm thán, mà trong tâm trí ả ta chỉ hiện đúng được 2 chữ nhận xét về cái tên mới đấy: tạm được.

- [Thứ lỗi cho ta vô duyên, nhưng ta thà dùng tên "Ly Tuyết Vô Nhật" kia còn hơn.]

Tiểu Yên vui vẻ bế Bạch Ly lên, rồi dẫn ả ta ra ngoài chơi.

Thực ra thì ả ở trong nhà, 1 góc tối thoáng mát thôi cũng đã đạt chỉ tiêu để con cáo đấy xây dựng "địa bàn" rồi!

Nhưng ở trong phòng lâu quá cũng không tốt, hay là nhân thời gian này đi ra ngoài chơi cho khuây khỏa đi......?

Vậy là Bạch Ly cứ để mặc cho nha đầu Tiểu Yên bế mình đi ra ngoài.

- Bạch Tử à, ngài có dặn là cho em đi chơi 1 lúc, để tỷ đưa em đi dạo nga!

- [Đi đâu cũng được, ta không quan tâm cho cam. Đừng có bán ta cho mấy gã kia là được.]

Vậy là 1 người 1 cáo lại rời khỏi phòng, đi ra ngoài dạo chơi.

Con hồ ly đó chẳng biết nàng ta đưa ả đi đâu, nhưng ả ta thề, nếu mà cái người độc ác này tính làm chuyện xấu xa gì đấy với ả, chắc chắn nó sẽ cho đối phương biết thế nào là đi đường quyền!

Thực chất là, Tiểu Yên còn chưa đưa con cáo trắng đi được bao xa nữa.

Trên đường đi, bọn họ lại gặp 1 nhóm người nào đấy. Nha đầu đó vội quỳ xuống hành lễ:

- Tiểu nữ xin bái kiến Thục phi nương nương.

Bạch Ly ngước mắt lên nhìn người đối diện đó mà ngơ ngác.

- [Hể, lại là ai nữa đây?]

Trước mặt 2 người bọn họ, đi đầu là 1 nữ tử rất xinh đẹp, phong thái đoan trang, nho nhã, gợi lên sự cuốn hút nào đó khó tả thành lời.

Đấy là đối với người ta, còn con hồ ly lại đi chơi trội, đi ngược lại với đám đông.

- [Cũng tàm tạm, nhưng vẫn còn kém hơn cái người xấu xa không đuôi không tai tên Tử Liên kia.]

Nếu mà người đó nghe hiểu được những lời này, không khéo ả ta sẽ bị đưa lên lò quay cho chiên vàng mất!

Nhưng ả lại lợi dụng đặc tính của mọi con hồ yêu mà nói mấy lời mất lòng người khác, nên ả ta cũng chẳng sợ là bao, thậm chí còn thường xuyên nói nhăng nói cuội bằng cái thể chất đặc biệt này nữa.

Đối phương - Thục phi nương nương mà ả chẳng hề biết tên, thậm chí là có mùi gì đó nồng nặc đến hô hấp đình trệ, nhìn thấy con cáo trắng đó nên mở lời:

- Con cáo trắng kia, ngươi lấy từ đâu ra?

Tiểu Yên nhanh nhảu đáp lời:

- Thưa Thục phi nương nương, con cáo trắng này là của Hoàng hậu nương nương nga, chứ tiểu nữ không dám đưa súc vật vào trong cung cấm đâu nga.

Sau đó, cái người mà nha hoàn Tiểu Yên đó gọi là Thục phi liền ngồi xuống, ngắm Bạch Ly 1 lúc rồi quay sang nói với Tiểu Yên:

- Con cáo trắng đẹp đấy, bảo Hoàng hậu cho ta mượn tí nhé, lát ta trả!

- [Nè nè, đừng có coi ta là đồ vật mà muốn trả thì trả, muốn mượn thì mượn thế chứ......]

Nha đầu Tiểu Yên bị dồn vào thế bí, ấp úng trả lời:

- Dạ thưa, nhưng.........
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.