Dứt lời, Bạch Ly liền lẩm bẩm câu thần chú gì đó, bắt đầu tụ linh lực nơi ngón tay, rồi búng vào trán nam nhân đang bị trói tại thân cột kia.
Lập tức, xung quanh con hồ ly đó tối sầm lại, không có 1 chút ánh sáng nào cả.
Tối thì tối thật, nhưng có 1 sợi dây mỏng màu bạc uốn éo liên hồi trước mắt, sau đó kéo dài đến tít xa phía bên tay phải ả, như mời gọi ả ta đi theo vậy.
Không chút đắn đo suy nghĩ gì, Bạch Ly vội bám theo luôn.
Đi mãi, đi mãi, không rõ con cáo đó đã đi được bao lâu nữa. Chỉ biết rằng khi gặp được 1 nam nhân đang ngồi bệt xuống đất thở phì phò, thì Bạch Ly ả mới dám chắc bản thân đã đến nơi.
Thấy Bạch Ly xuất hiện, người đó rất đỗi vui mừng, vội quỳ rạp xuống đất mà vái lạy:
- Tiên nhân, tiên nhân hiển linh a! Xin ngài hãy cứu con ra khỏi cái nơi khỉ ho cò gáy này!
Bạch Ly lập tức cứng người.
Tiên nhân gì ở đây?? Ta là hồ yêu, xin cảm tạ!
- Ơ này........ ta không phải là.........
Còn chưa dứt lời, người kia bám luôn lên đùi ả ta mà mếu máo:
- Huhu, con hứa sẽ ăn chay niệm kinh suốt đời, làm điều tích đức đến tận khi đầu bạc răng long, xin ngài hãy đưa ta ra khỏi đây a.............
Ta đâu cần ngươi phải làm vậy đâu trời! Nếu mà ngươi muốn làm thật, thì mấy cái đấy nên để sau vẫn hơn đó—
Mà khoan đã,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ho-yeu-noi-cam-thanh/2998829/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.