Sắc mặt của Tạ Tư Kỳ trở nên cực kỳ khó coi, cô hoàn toàn không ngờ rằng Quý Thanh Lê, người từng bị mọi người bắt nạt giờ lại trở nên khó chịu như vậy.
"Xin lỗi."
Để giữ thể diện cho nhà họ Tạ, Tạ Tư Kỳ miễn cưỡng xin lỗi.
"Nghe không rõ."
"Cô..."
Ở cả Giang Thành, chưa từng có ai dám đối xử với cô như thế này. Tạ Tư Kỳ tức đến mức mắt đỏ lên, có rất nhiều người đang đứng xem, nhưng không một ai nói giúp cô một lời.
"Xin lỗi, tôi sai rồi."
"Tiểu thư Tạ, sau này gặp tôi, nhớ kính cẩn chào hỏi, nếu không tự chịu hậu quả đấy nhé!"
Tạ Tư Kỳ tức đến mức gần như phát điên. Con khốn này, dám đe dọa cô!
Tuy nhiên, cô ta sẽ không đắc ý được lâu, rất nhanh thôi, cô ta sẽ biết kết cục của việc đắc tội với nhị tiểu thư nhà họ Tạ.
Kéo theo chiếc vali đến cổng T2, cô nhìn thấy người bạn thân Tang Ninh đã đợi ở đó. Thấy cô đến, Tang Ninh liền chạy đến ôm chặt cô.
"Lê Lê, cuối cùng mày cũng trở về rồi."
"Đúng rồi, mày biết không? Đôi cẩu nam nữ đó ngày mai đính hôn, mày không định đến cướp hôn chứ?"
"Mày nghĩ nhiều quá rồi, tao chỉ đơn giản là về để lấy lại tất cả những gì thuộc về mình mà thôi." Quý Thanh Lê nhẹ nhàng nói.
Tang Ninh ôm eo mềm mại của Quý Thanh Lê, hai người cùng nhau đi ra ngoài. Khi đến chỗ đỗ xe của Tang Ninh, cô mở cốp xe và đích thân giúp bạn đặt hành lý vào trong. Quý Thanh Lê mở cửa ghế phụ và lên xe, sau khi đặt hành lý xong, Tang Ninh cũng lên xe.
"Tối nay đến nhà tao ở nhé! Tao nhớ mày chết mất."
"Không cần, cứ đến nhà họ Quý trước đã."
"An Tâm và Quý Thanh Nguyệt đã chuyển đến nhà họ Quý rồi, mày chắc chắn muốn về đó không?" Tang Ninh rất lo lắng cho cô.
"Tao chắc chắn mà, đi thôi! Đừng lo cho tao, người nên lo là những kẻ từng hại mẹ và tao."
Quý Thanh Lê còn chưa đến nhà họ Quý thì Quý Thanh Nguyệt đã nhận được điện thoại của Tạ Tư Kỳ.
Biết được Quý Thanh Lê lại về vào lúc này, cô không khỏi nhíu mày.
"Sao vậy?"
Thấy cô nhíu mày, mẹ cô là An Tâm không khỏi hỏi. "Quý Thanh Lê đã trở về!!."
Quý Thanh Nguyệt đưa điện thoại cho người giúp việc bên cạnh.
"Gì? Sao cô ta lại về vào lúc này?"
"Nhưng mà về đúng lúc lắm, những cổ phần trong tay cô ta cũng nên nhả ra rồi." Đôi mắt của An Tâm đầy tính toán.
"Đúng vậy, lần này, nhất định phải khiến cô ta không thể ngóc đầu lên được nữa." Quý Thanh Nguyệt lạnh lùng nói.
Quý Thanh Nguyệt cởi bỏ bộ lễ phục trên người. Cô đi thẳng đến tìm cha mình là Quý Minh Hàn.
Biết được Quý Thanh Lê dám động đến Tạ Tư Kỳ, Quý Minh Hàn nổi trận lôi đình.
"Một lát nữa đợi cô ta về, trực tiếp trói đến nhà họ Tạ, bắt cô ta quỳ xuống nhận lỗi với Nhị tiểu thư Tạ."
"Ba, bác trai và bác gái thật sự rất tức giận, con lo điều này sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai nhà chúng ta."
"Yên tâm đi! Tư Nam yêu con như vậy, chắc chắn thằng bé sẽ giúp con, hơn nữa, đây là lỗi của Quý Thanh Lê, không liên quan gì đến con."
Ngay lúc đó, bên ngoài biệt thự vang lên tiếng xe thể thao. Không lâu sau, Quý Thanh Lê mặc đồ đen kéo vali đi vào.
"Ồ, mọi người đều ở đây nhỉ!"
Quý Thanh Lê đẩy vali vào phòng khách, rồi ngồi thẳng xuống ghế sofa.
Ở bên kia, Quý Minh Hàn ngồi trên sofa, An Tâm và Quý Thanh Nguyệt đứng hai bên. Thấy Quý Thanh Lê tỏ ra vô lễ như vậy, Quý Minh Hàn rất tức giận.
"Ai cho mày về đây? Mày còn mặt mũi trở về sao? Quý Thanh Lê, Mày..."
"Dừng!"
Chưa kịp nói xong, Quý Thanh Lê đã trực tiếp ngắt lời.
"Ông còn mặt mũi mang tiểu tam và con gái của tiểu tam về đây, so với ông, những gì tôi làm chẳng đáng là gì cat."
Quý Thanh Lê lạnh lùng liếc qua An Tâm và Quý Thanh Nguyệt.
"Quý Thanh Lê, tao thấy mày vẫn chưa biết điều đâu. Bây giờ cút về biên giới ngay, đừng ở đây làm mất mặt."
Quý Thanh Lê rất giống mẹ cô, mỗi lần nhìn thấy cô, ông ta lại nhớ đến người phụ nữ đáng ghét đó.
Nhà họ Tạ rất thích Thanh Nguyệt, ngày mai Thanh Nguyệt và Tạ Tư Nam sẽ đính hôn, không thể có bất kỳ sự cố nào.
"Cút? Tôi sẽ không cút. Hay là ông, với tư cách là cha, cút một cái cho tôi xem nào!"
Đôi mắt đẹp của Quý Thanh Lê đầy sắc bén, nhìn thấy họ tức giận, bản tính khát máu trong cô càng ngày càng sôi sục.
"Mày—" Quý Minh Hàn tức đến mức toàn thân run rẩy.
"Quản gia, đem đồ của nó vứt ra ngoài cho ta."
Quản gia tiến đến, muốn ném hành lý của Quý Thanh Lê ra ngoài.
"Ông thử chạm vào một cái xem."
Giọng của Quý Thanh Lê lạnh lùng.
"Đại tiểu thư, xin đừng làm khó chúng tôi."
Giờ đây, người trả lương cho họ là ông Quý.
Quý Thanh Lê vẫn ngồi đó, nhưng đôi mắt đầy vẻ chế giễu.
"Ông cũng biết tôi mới là đại tiểu thư của nhà này. Các người đừng quên, nhà này mang họ gì."
Quý Minh Hàn là cái thá gì?
Nếu không nhờ mẹ cô, ông ta chỉ là một kẻ nhà quê từ nông thôn lên mà thôi.
Nghe thấy vậy, Quý Minh Hàn càng nổi cơn thịnh nộ.
Ông ta phát đạt nhờ vợ cả, nhưng không thể nghe ai nói vậy.
"Ném nó ra ngoài cho tôi."
Quản gia tự nhiên nghe theo Quý Minh Hàn, liền lập tức đi kéo hành lý của Quý Thanh Lê.
Quý Thanh Lê bước tới, đá một cú vào ngực quản gia, khiến ông ta ngã xuống đất.
"Đại tiểu thư, sao cô có thể đối xử với tôi như vậy? Tôi đã ở nhà này hơn 20 năm rồi, chính tôi đã nuôi nấng cô từ nhỏ."
"Ông chủ, ông phải làm chủ cho tôi! Từ khi tôi đến nhà họ Quý, tôi luôn trung thành hết mực."
"Tôi đã già thế này rồi, còn bị người ta đối xử như vậy, thà tôi chết đi cho rồi."
"Quý Thanh Lê, mau xin lỗi quản gia ngay." Quý Minh Hán tức giận nói.
"Xin lỗi? Tại sao tôi phải xin lỗi? Quản gia, nếu tôi nhớ không lầm, ông là quản gia đi theo mẹ tôi khi bà về nhà chồng, đúng không? 5 năm không gặp, đến cả chủ nhân của mình là ai cũng quên rồi à?"
5 năm trước, mẹ cô bị ép đến phát điên, không thiếu sự đẩy đưa và giáng thêm đòn của quản gia này.
"Đại tiểu thư, tôi..."
Quý Thanh Lê bước tới trước mặt ông ta, giẫm chân lên mu bàn tay của ông ta.
"A!"
Quản gia hoàn toàn không ngờ Quý Thanh Lê hiện tại lại điên cuồng như vậy, dám ra tay trước mặt nhiều người như thế.
Quý Thanh Lê ngồi xổm xuống trước mặt quản gia.
"Quản gia, xin lỗi nhé! Ở biên giới 5 năm, thị lực không còn tốt lắm."
Nói xong, Quý Thanh Lê lại giẫm mạnh thêm một lần nữa rồi kéo hành lý đi lên lầu.
"Lần này tôi trở về là không định đi nữa, còn về tiệc đính hôn ngày mai, tôi - đại tiểu thư nhà họ Quý, nhất định sẽ tham dự. Các người cứ chờ xem."
Quý Thanh Lê kéo hành lý đi thẳng vào phòng cũ của mình, nhưng phòng đã bị Quý Thanh Nguyệt chiếm.
"Quản gia, dọn hết rác rưởi trong phòng tôi ra ngoài."
Quý Thanh Lê từ trong phòng đi ra, tựa lưng vào lan can sắt ra lệnh. Quản gia vừa mới bị dạy dỗ một trận, giờ không biết phải làm sao, chỉ đành nhìn về phía Quý Minh Hàn.
"Sao? Quản gia Vương già rồi, trí nhớ kém mà tai cũng nghễnh ngãng sao?"
Quý Minh Hàn đang định nổi giận thì bị An Tâm ngăn lại.
"Chỉ là một căn phòng thôi mà, không cần phải tức giận. Quản gia, đi thu dọn đồ của Thanh Nguyệt ra đi."
An Tâm nở nụ cười đắc thắng trên khuôn mặt.
Cô ta trở về vào lúc này cũng tốt, đúng lúc có thể lấy được cổ phần trong tay cô ta.
Chỉ là một con nhóc chưa trưởng thành thôi mà, muốn đấu với bà thì còn non lắm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]