Chương trước
Chương sau
Dịch Lam sốc tới nỗi làm lộ cả hai chiếc tai hồ ly.

Người đàn ông liếc mắt nhìn đôi tai lông xù kia, đánh giá vẻ mặt hoang mang không biết làm sao của cậu nhóc, không hiểu tại sao tâm trạng vốn đang phức tạp của hắn lại giảm đi một ít.

Ngữ khí của hắn hơi nhẹ:

“Lừa cậu thôi, là công việc bình thường.”

Dịch Lam chớp chớp mắt, xác nhận vẻ mặt người nọ không giống như đang nói dối, cậu liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Vừa thả lỏng, cậu liền nhớ tới có một vài nghi hoặc cần hỏi liền nói: “Tôi có phải đã từng gặp anh ở đâu đó rồi phải không?”

Đây không phải là trò cũ để làm quen. Ngay từ ánh mắt đầu tiên khi cậu thấy người này liền cảm thấy người đàn ông trước mắt rất quen, nhưng lại không nhớ rõ là đã từng nhìn thấy ở đâu.

Người đàn ông bình tĩnh mở miệng: “Tôi tên Tạ Hoài, Hoài trong sông Hoài*.”

(*) 淮 (huái): sông Hoài bắt nguồn từ Hà Nam, chảy qua An Huy và Giang Tô, Trung Quốc.

Dịch Lam kinh ngạc nhìn chằm chằm mặt Tạ Hoài vài giây, trong đầu liền ầm ầm nổ tung.

Làm một trạch tiểu hồ ly suốt ngày lướt Internet trên núi, Dịch Lam cũng không theo đuổi thần tượng nên đối với các ngôi sao trong giới giải trí đều không hiểu biết nhiều.

Nhưng cái tên Tạ Hoài có thể nói là như sấm bên tai, ngay cả người không am hiểu giới giải trí như cậu cũng có thể trong nháy mắt nói ra rất nhiều chuyện liên quan đến Tạ Hoài, cái gì mà giới giải trí tuổi trẻ nhất hai lần đạt ảnh đế, liên tiếp ba năm đạt giải Kim thưởng nam chính xuất sắc nhất……

Huống chi nửa tháng trước, cậu mới vừa dùng máy tính để coi phim điện ảnh do Tạ Hoài đóng chính.

Chỉ là người nọ trên phim và ngoài đời có chút khác biệt, bây giờ sống sờ sờ đứng trước mặt cậu, từ 2D biến thành 3D, vì là tư thái ăn mặc áo ngủ bình thường như thế nên lúc nãy mới làm Dịch Lam không nhận ra.

…… Hơn nữa hình như người thật còn đẹp trai hơn nha.

Tiểu hồ ly lặng lẽ kinh ngạc cảm thán ở trong lòng.

Tạ Hoài không chỉ là ảnh đế đang hot mà còn là chủ tịch của tập đoàn giải trí khổng lồ Ngân Hà Entertainment. Sau một hồi hỏi thăm đơn giản, Dịch Lam lúc này mới nhận ra Tạ Hoài rất tán thưởng ngoại hình của cậu, vì vậy nguyện ý cho cậu một cơ hội, hy vọng cậu có thể dùng nhan sắc của mình…… Dùng thực lực của chính mình nỗ lực làm việc, kiếm tiền trả nợ.

Trong xã hội hiện nay, linh khí ngày càng loãng, rất nhiều yêu tinh vì sinh tồn không thể không hòa nhập vào xã hội loài người. Tuy rằng tổng số yêu tinh không bằng một phần vạn con người nhưng nó vẫn cho làm xã hội rơi vào tình trạng bất ổn.

Để con người và yêu tinh có thể chung sống hòa bình với nhau và đoàn kết xây dựng một xã hội hài hòa, các quốc gia đã ban hành các chính sách khác nhau để giám sát yêu tinh. Hoa Quốc nghiêm cấm yêu quái sử dụng yêu lực ở những nơi công cộng, nếu vô ý hoặc có thân phận đặc biệt, để tránh tạo thành khủng hoảng ngoài ý muốn.

Bởi vậy, Dịch Lam cũng không thể lợi dụng yêu lực để làm việc, chỉ có thể an an ổn ổn dùng phương thức của nhân loại để kiếm tiền.

Cậu không có quá nhiều thời gian để tự hỏi, liền ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Hoài:

“Tôi bán thân.”

Sau khi nói ra những lời này, tiểu hồ ly có chút phiền muộn.

Không nghĩ tới, ngày đầu tiên bước chân vào xã hội của nhân loại, cậu không còn là của cậu nữa.

Dịch Lam cảm thấy chết trong ‘tym’ một chút, đau vô cùng, đem tất cả oán giận chửi tên sư phụ xui xẻo Dịch Vô Lâm 108 lần.

Nhưng những cảm xúc tiêu cực đó liền biến mất ngay khi cậu nhìn thấy bữa sáng.

Bánh kẹp thịt to bằng bàn tay, bánh da ngoài giòn trong mềm, da mỏng nhân nhiều, cắn một ngụm, mùi thịt liền lan tỏa khắp khoan miệng.

Miếng tào phớ núng nính trơn mềm, vào miệng đã tan, độ ấm vừa phải.

Dịch Lam một mạch ăn hết ba cái, lại uống thêm một chén tào phớ đầy ụ, rốt cuộc cảm thấy bản thân được hồi sinh một lần nữa.

Chờ Dịch Lam vất vả lắm mới từ trong chén ngẩng đầu lên, Tạ Hoài mới buông tách cà phê trong tay, ngồi đối diện cậu, dùng ánh mắt hàm chứa đầy sự tìm tòi nghiên cứu:

“Ngày hôm qua, tại sao cậu lại té xỉu?”

Dịch Lam nấc một cái, có chút buồn rầu: “Tôi từ khi sinh ra đan điền đã có vấn đề, nếu không cách một đoạn thời gian truyền vào một lượng lớn linh lực, thì sẽ vô cùng đau đớn. Sư phụ tôi nói, chờ đến khi kết yêu đan sẽ tốt hơn.”

Cậu lại ngẫm nghĩ: “Nhưng lúc trước rõ ràng cách một năm vận chuyển một lần linh lực là ổn, lần này mới qua một tháng……”

Tạ Hoài lên tiếng, ánh mắt như cũ bình tĩnh, không nói cái gì nữa.

Nhưng thật ra Dịch Lam có chút lo lắng, bây giờ cậu hẳn là đã ăn linh đan, nên mới có thể ngăn chặn đau đớn trong thân thể, vậy tiếp theo phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lại ăn thêm một viên?

Dịch Lam chợt nhớ lại tờ giấy nợ của chính mình, liền lạnh sống lưng.

Không được.

Cậu muốn nhanh chóng kiếm tiền, tìm được sư phụ.

Bằng không những ngày tháng nợ nần chồng chất này, thật vô pháp bỏ đi.

Cũng không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, cậu mới nói xong thì bụng liền ẩn ẩn có chút đau.

Dịch Lam nhăn mi, đang muốn vận dụng yêu lực để áp chế, bàn ăn đối diện – Tạ Hoài lại đột nhiên vươn tay tới:

“Đưa tay cho tôi.”

Dịch Lam sửng sốt một chút. Trước mặt cậu là một bàn tay thon dài thẳng tắp, khớp xương to rộng, mỗi đường cong đều ẩn chứa sự lạnh lùng và sắc bén, ngón tay cũng rất dài.

Cậu theo bản năng liền đưa tay mình qua.

Trong nháy mắt, linh lực ấm áp từ bàn tay dày rộng của người nọ truyền đến.

Dịch Lam mở to hai mắt, nhìn Tạ Hoài đang nắm tay của cậu: “Đây là……?”

Thanh âm trầm thấp, từ tính của Tạ Hoài từ phía trước truyền đến: “Viên linh đan cậu ăn đủ để thay thế trăm năm tu vi, mà còn chưa hoàn toàn hấp thu hết, vì thế đan điền sẽ dễ dàng sưng đau.”

Cổ lực lượng đến từ Tạ Hoài cực kì ôn hòa, hoàn toàn khác với sự táo bạo đầy tạp chất của những loài yêu quái tầm thường, như một dòng nước ấm bình thản thanh triệt, chỉ chảy xuôi theo đan điền của Dịch Lam trong chốc lát đã khiến cho sự xáo động bên trong dần bình ổn lại.

Một lúc sau, Tạ Hoài liền buông lỏng tay ra: “Được rồi.” Dịch Lam sờ sờ bụng nhỏ của mình.

Nó thật sự rất tốt nha.

Cậu liền ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn……Anh Hoài.”

Cảm ơn mà nói thêm họ Tạ của hắn vào giống như có chút quái dị, cậu liền tự chủ trương gọi tên Tạ Hoài.

Tạ Hoài đơ ra một chút rồi lên tiếng, vẫn nhìn thẳng phía trước, thoạt nhìn ngầm đồng ý với cách xưng hô của cậu.

Nhưng mà Dịch Lam lại lặng lẽ kinh ngạc một chút, thì ra Tạ Hoài cũng không phải nhân loại.

Yêu lực của Tạ Hoài đúng là hiếm thấy, Dịch Lam rất muốn hỏi hắn là loài yêu quái nào nhưng nếu Tạ Hoài không có chủ động nói ra, cậu cũng hơi ngượng ngùng không dám hỏi thẳng.

Tóm lại, chắc là một đại yêu lợi hại.***

Sau khi ăn xong, Tạ Hoài đặt taxi đưa Dịch Lam đi thẳng đến Ngân Hà Entertainment.

Sau khi đến công ty, hắn liền giao Dịch Lam cho người đại diện của mình – Ứng Thiên.

Ứng Thiên là một chàng trai ba mươi tuổi, ria mép uốn lượn trên cằm cùng với một nụ cười thực chân thành, khiến cho người ta cảm thấy như tắm mình trong gió xuân.

“Tôi tên là Ứng Thiên, cậu cứ gọi tôi anh Thiên là được. Cậu là hồ yêu? Thật tốt, tôi là thiên cẩu, chúng ta đều thuộc họ nhà chó nha.”

Dịch Lam: “…… Chào anh Thiên.”

Vừa mới trải qua quá trình bị kêu thuộc họ chó, tiểu hồ ly tỏ vẻ rất không muốn thừa nhận chuyện này.

Ứng Thiên cười ha hả tiếp tục nói: “Tình huống của cậu lão Tạ đều đã nói hết với tôi rồi. Như vậy, bây giờ tôi sẽ dẫn cậu đi làm quen với hoàn cảnh xung quanh trước, rồi sau đó cậu hãy quyết định có ký kết hợp đồng với công ty hay không?”

Dịch Lam ngẫm nghĩ: “Thực ra em cũng có thể trực tiếp ký hợp đồng.”

Rốt cuộc thì cậu cũng không còn nơi nào khác để đi.

Ứng Thiên nói: “Đây là ý của lão Tạ. Để cậu hiểu rõ chúng ta chính là một công ty giải trí đứng đắn.”

Dịch Lam đáp ứng, đi theo Ứng Thiên vào văn phòng.

Ứng Thiên mở máy chiếu, tìm mấy cái video giới thiệu cho cậu một đống hoàn cảnh xã hội hiện nay, bao gồm hoàn cảnh giới giải trí nói chung, cách yêu quái dung nhập từ từ vào xã hội loài người. Còn giảng giải địa vị của Ngân Hà Entertainment ở trong vòng giải trí và quá trình ký kết hợp đồng với những nghệ sĩ trước đó.

Sau khi giới thiệu xong, Ứng Thiên tắt máy tính: “Nghệ sĩ của công ty chúng ta, một bộ phận sẽ debut theo phương thức tuyển tú, một bộ phận lựa chọn xuất đạo làm diễn viên. Cậu đã có định hướng tươnng lai cho mình chưa?”

Anh bình tĩnh đánh giá Dịch Lam.

Thiếu niên trước mắt, nhìn giống như mười tám mười chín tuổi, nhưng gương mặt tinh xảo kia cũng phải làm anh sửng sốt vài giây.

Dưới góc độ của một người đại diện thâm niên, cậu nhóc này tuyệt đối có thể vượt qua một số lưu lượng đang hot gần đây.

Dịch Lam vừa mới bị Ứng Thiên phổ cập khoa học về sự khác nhau giữa idol và diễn viên liền không chút suy nghĩ: “Diễn viên.”

Ứng Thiên có chút kinh ngạc: “Tại sao?”

Vì ngoại hình Dịch Lam quá mức xuất sắc, anh đang có khuynh hướng để Dịch Lam đi theo con đường trở thành idol.

Nhưng mà Dịch Lam đã có chủ ý, anh cũng không thể cưỡng cầu. Rốt cuộc Dịch Lam là người được chính tay Tạ Hoài mang đến…… Trên người còn lưu lại mùi của Tạ Hoài.

Từ lúc Dịch Lam bước chân vào, Ứng Thiên liền lén lút suy đoán, chẳng lẽ cây vạn tuế ngàn năm Bạch Trạch rốt cuộc đã thông suốt?

Lại nghe Dịch Lam giải thích: “Bởi vì anh Tạ là diễn viên á.”

Cho nên hắn mới có thể giàu như vậy đúng không. Sống ở biệt thự, lập công ty, còn là chủ nợ của cậu.

Tiểu hồ ly nghèo yên lặng bổ sung ở trong lòng.

Lúc này Ứng Thiên cũng chợt nhận ra: “A…… Tôi đã nói mà.”

Quả nhiên, nếu không phải có liên quan đến Tạ Hoài, Dịch Lam làm sao lại lấy Tạ Hoài làm mục tiêu?

Nhìn ánh mắt ngây thơ như trẻ con ấy, nhìn thấy biểu cảm ngưỡng mộ Tạ Hoài trên khuôn mặt nhỏ —— tiểu hồ ly này hình như vừa mới thành niên thôi phải không?

Lão Bạch Trạch gặm cỏ non! Không biết xấu hổ!

“Đúng rồi, công ty chúng ta có rất nhiều yêu tinh, tôi đã giúp cậu liên hệ một trợ lý tốt, cậu ta cũng là yêu tinh.” Ứng Thiên lại nói: “Chắc lúc này cậu ấy cũng sắp tới rồi……”

Lời nói còn chưa dứt, cửa đã bị gõ vang.

Một chàng trai có gương mặt baby bước vào phòng, tươi cười xán lạn nói: “Chào anh Thiên! Chào cậu, tôi tên là Liên Miên, sau này sẽ trở thành trợ lý của cậu.”

“Chào cậu, tôi là Dịch Lam.” Dịch Lam đứng dậy, bắt chước phép xã giao của nhân loại bắt tay cùng chàng trai.

“Nhìn cậu giống như nhỏ tuổi hơn tôi.” Liên Miên kêu một tiếng: “Tôi có thể gọi cậu là Lam Lam không?”

Dịch Lam còn chưa kịp phản ứng, Liên Miên đã móc di động ra: “Lam Lam chúng ta thêm WeChat đi! Cậu yên tâm, về sau ăn, mặc, ở, đi lại ăn nhậu chơi bời, kéo rank, tôi đều sắp xếp thoả đáng cho cậu hết……”

Dịch Lam hai mắt sáng ngời: “Kéo rank?”

Điểm chết DNA động tâm!

Liên Miên không hề phát hiện điểm không thích hợp gật gật đầu, tự hào nói: “Tôi chính là vương giả mạnh nhất nhá, đường giữa, rừng, ad đều có thể chơi. Lam Lam cậu đang ở rank gì á?”

Vài phút sau, Liên Miên nhìn trang chủ “Vương giả vinh diệu” của Dịch Lam, xếp hạng quốc gia cùng một chuỗi chiến tích mvp liền lâm vào trầm tư.

…… Cho nên, rốt cuộc là ai gánh ai aaaaa.

Tác giả có lời muốn nói:

Liên Miên: (đột nhiên quỳ xuống) Ba ba, đại thần, cứu đói QAQ

Dịch Lam: (Đại lão lên tiếng) Không dám, không dám!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.