Chương trước
Chương sau
Đêm nay, Dịch Lam vẫn làm ổ trong chăn của Tạ Hoài mà ngủ.

Ngày kế tiếp, sau khi tỉnh lại, cậu phát hiện yêu lực chính mình đã ổn định, rồi biến thành hình người.

Cả người vẫn như cũ……

May mà Tạ Hoài sớm đã rời giường, còn để lại một bộ áo ngủ bên cạnh chiếc gối.

Dịch Lam rất ít mặc quần áo nhân loại, phần lớn quần áo đều không thoải mái bằng chính cậu dùng yêu lực biến ra. Nhưng nhớ tới mình bởi vì linh đan mà lúc nào cũng có khả năng xảy ra vấn đề về yêu lực, do dự một lát, vẫn là mặc vào quần áo Tạ Hoài chuẩn bị.

Khi cậu đi xuống lầu, Tạ Hoài đã mặc thêm một chiếc áo khoác, chuẩn bị đi ra ngoài.

“Lát nữa Ứng Thiên sẽ tới, sắp xếp công việc cho cậu.” Tạ Hoài nói.

“Bữa sáng ở trên bàn.”

Dịch Lam mang đôi dép lê không quá vừa chân mình, lạch bạch chạy đến bên cạnh hắn, nghiêm trang gật đầu: “Được, anh Hoài làm việc thuận lợi.”

Tạ Hoài đáp lại một tiếng, rũ mắt nhìn tiểu hồ ly mặc áo ngủ màu lam nhạt, sườn mặt trắng nõn còn có vết đỏ do khi ngủ áp mặt vào gối.

Hắn chú ý tới lọn tóc nhếch lên của Dịch Lam, liền vươn tay xoa đầu Dịch Lam.

Rất mềm – đây là từ ngữ đầu tiên hiện lên trong đầu hắn lúc này.

Sau khi Tạ Hoài rời đi được hơn mười phút, Dịch Lam mới ăn sáng xong. Ứng Thiên cũng đã tới biệt thự, phía sau còn có Liên Miên ló đầu ra.

“Đây là nhà Tạ tổng nha.” Liên Miên mở to hai mắt, liên tục cảm khái: “Má ơi, mình thế mà có thể đến nhà ảnh đế, hàng trăm triệu fans trên Weibo hâm mộ mình chết mất……”

Ứng Thiên chỉ huy Liên Miên đem bao lớn bao nhỏ trong tay mang vào trong biệt thự: “Đây là một ít đồ dùng sinh hoạt, còn có chọn cho cậu vài bộ quần áo. Về sau ra ngoài cậu có thể trực tiếp tự mình phối đồ. Đúng rồi, cậu đang ở phòng nào?”

Dịch Lam nghĩ nghĩ, ở phía trái sau, phòng thứ ba, chỉ một chút phòng ngủ chính.

Ứng thiên: “……” Ngọa tào.

* “Ngọa tào” ~ Đồng âm với cụm từ “Ta thao”, một câu mắng chửi thô tục được cách thức hóa, trong tiếng Việt mình thì đồng âm với “Đm” vân vân ……

Tiểu hồ ly vừa mới thành niên thôi! Không biết xấu hổ còn nói trắng ra như vậy!

Anh vốn dĩ cho rằng Dịch Lam ở phòng dành cho khách, muốn cho Liên Miên đem quần áo đặt trong tủ quần áo phòng cho khách, trước mắt đành phải đến dọn phòng để quần áo.

May mà Tạ Hoài không khóa phòng để quần áo, cơ bản đều rất hào phóng.

Quần áo Tạ Hoài đa phần đều là màu tối, trong đó màu đen chiếm số lượng nhiều nhất, mà chọn quần áo cho Dịch Lam đều là màu sáng, nhã nhặn, hai bên tạo nên gian phòng màu sắc đối lập.

Sau khi sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, Ứng Thiên ngồi trên sô pha làm bộ không biết mở một túi trà của Tạ Hoài ra, hỏi Dịch Lam:

“Nếu cậu lựa chọn làm diễn viên, anh muốn cậu bắt đầu chuẩn bị. Trước kia cậu đã từng diễn qua lần nào chưa?”

Dịch Lam ngồi ở phía đối diện anh, ngoan ngoãn gật đầu: “Đã diễn.”

Tiếp theo cậu nói mấy cái tên, đều là những đạo diễn lão làng, nhân vật nổi danh của phim truyền hình, ngoài dự liệu của anh.

Ứng Thiên có chút kinh ngạc: “Cậu diễn ở đâu?”

Dịch Lam nghiêm trang: “Trong phòng của em.”

Rốt cuộc cậu cũng chỉ là một trạch hồ ly mãi mới chịu ra khỏi nhà cũng chỉ vì đi tìm sư phụ.

Ứng Thiên: “……”

Trong đầu nháy mắt xuất hiện hình ảnh, Dịch Lam đứng trên giường trong phòng của mình, bắt chước động tác khoa tay múa chân của nhân vật trong TV, nói đi nói lại lời kịch.

…… Loại hình thức tự biểu diễn này, anh thấy cô bé hàng xóm 4 tuổi cũng thích như vậy làm.

Kế tiếp, Dịch Lam tiến vào kỳ huấn luyện dành cho diễn viên mới.

Đại bộ phận nghệ sĩ được ký xuống ở giới giải trí đều là xuất thân chính quy có kinh nghiệp diễn xuất, rất ít có người chưa bao giờ tiếp xúc với diễn xuất như Dịch Lam.

Dịch Lam mất ba ngày để học kiến thức cơ bản của các diễn viên và đoàn làm phim, đồng thời yêu cầu cậu mỗi ngày xem ít nhất sáu bộ phim, cũng sắp xếp để một giáo viên chuyên nghiệp dạy cậu.

Giáo viên yêu cầu tạm thời giữ liên hệ, khoảng chừng nửa tháng sau mới có thể đến. Vì vậy trong tuần tiếp theo, Dịch Lam mỗi ngày đều dựa theo yêu cầu của Ứng Thiên, đi nghiên cứu một ít bộ phim cùng chương trình truyền hình nổi tiếng, nghiền ngẫm thần thái diễn viên, động tác, lời thoại.

Xem phim năm đến sáu lần, đến khi trời đất tối mịt. Buổi sáng ăn cơm xem phim, buổi tối rửa mặt cũng xem phim. Cậu xem nhiều đến nỗi ban đêm nằm trong lòng ngực Tạ Hoài điều chỉnh linh lực cũng phải nhắc lại vài câu lời thoại trong phim.

Trong lúc nghỉ giải lao, Dịch Lam còn không quên nhờ Ứng Thiên giúp đỡ, đồng thời đăng thông tin tìm kiếm Vô Lâm trên các trang tìm người.

Nhưng đúng như cậu suy nghĩ, ngay cả trong thời đại công nghệ Internet phát triển, để tìm được một người cũng không đơn giản như vậy.

Huống chi chính mình hiện tại còn đang nợ nần, dù có tìm được sư phụ cũng không thể quay về trong núi, nói không chừng còn liên lụy đến y.

—— Đến thời điểm này mà cậu còn nghĩ không muốn liên lụy sư phụ, Dịch Lam sâu sắc mà cảm thấy cậu thật sự là một đồ đệ hiếu thuận, có tư chất đạo đức cao.

Hiện tại cậu chỉ có thể đem gác lại lý tưởng lớn lao “Tìm được sư phụ khốn khiếp, rước về trên núi”, vùi đầu vào nghiên cứu và cố gắng trả hết nợ càng sớm càng tốt.

Một tuần sau, sáng sớm, Dịch Lam vừa xem phim cảnh sát và tên tội phạm vừa cắn bánh bao nhỏ thì cửa biệt thự đột nhiên truyền đến tiếng gõ.

Dịch Lam vội vàng nuốt hết chiếc bánh bao nhỏ, mở cửa ra, theo khí lạnh chui vào trong nhà, là Ứng Thiên và Liên Miên.

Ứng Thiên xua tay: “Đi, hiện tại lập tức, cùng tôi ra ngoài.”

Liên Miên cũng lên tiếng theo, nhanh chóng mặc cho Dịch Lam một bộ quần áo thích hợp. Chưa đầy một phút cả người đã mặc lên quần tây, áo len và áo khoác. Dịch Lam chưa kịp phản ứng đã bị túm ra cửa, một giây trước khi bị lôi đi, cậu vội vàng giữ lấy khung cửa:

“Từ từ, chúng ta đi đâu vậy? Còn bánh bao……”

Ứng Thiên cao giọng nói: “Ăn cái gì mà ăn, quên nó đi, đến trưa tôi dẫn cậu đi ăn gà!”

Tiểu hồ ly thả tay khỏi khung cửa trong tích tắc: “Chúng ta đi.”

Nơi Ứng Thiên đến là đoàn phim truyền hình, với tư cách là người đại diện vàng của Ngân Hà Entertainment, anh có trong tay rất nhiều nghệ sĩ, nam thứ trong đoàn phim này là nghệ sĩ đã ký hợp đồng với anh.

Lần này, nghe nói nhà đầu tư bên kia muốn đổi nam chính khác mà đạo diễn không thuyết phục được nên Ứng Thiên phải đích thân tới đây. Nhân tiện đưa Dịch Lam đến để tự mình cảm nhận một chút bầu không khí của đoàn phim.

Ứng Thiên đến liền đi tìm nhà sản xuất nói chuyện. Dịch Lam cùng Liên Miên cùng nhau đứng trong góc nhìn những nhân viên bận rộn làm việc trước mắt, những thứ máy móc cao vài mét, bối cảnh tạm bợ, phông xanh, còn có những diễn viên ăn mặc đủ loại kiểu dáng ……

Ánh đèn đằng xa lập lòe, đem soi sáng cả góc này trong chốc lát.

Dịch Lam nheo nheo mắt, ngẩng đầu nhìn ngọn đèn đã tắt, trong lồng ngực đột nhiên cảm thấy loại cảm giác thần kỳ nào đó.

Đây là…… đoàn phim.

Vài thập niên trước, sau khi con người phát minh ra Tivi, sư phụ cũng đã mua một chiếc Tivi và sau đó là một chiếc máy tính. Còn không biết sư phụ dùng phương pháp gì để kết nối Internet vào vùng núi hẻo lánh này.

Dịch Lam ngày thường ở trên mạng lướt Internet, cũng không chú ý đến bất kỳ tin tức giải trí nào. Hằng ngày, cậu thích bật Tivi và máy tính lên để xem phim truyền hình do con người đóng.

Nhìn những niềm vui và nỗi buồn mà cậu chưa từng tiếp xúc, xem một câu chuyện thăng trầm hoặc một câu chuyện cẩu huyết, rồi theo dõi hành động và tư thế của các nhân vật trong đó.

Sư phụ đã từng trêu chọc rằng nếu cậu xuống núi, cậu có thể bắt đầu sự nghiệp của mình bằng việc đi đóng phim.

Ai ngờ, thế mà lại là một lời tiên tri.

Dịch Lam yên lặng nhìn chằm chằm vào phim trường, nhưng Liên Miên bên cạnh cậu lại để ý thấy gần như tất cả nhân viên đi ngang qua đều quay đầu lại nhìn Dịch Lam, một số lời thì thầm sợ cậu là diễn viên mới.

Cũng không có gì lạ khi bọn họ chú ý đến Dịch Lam, thật sự là Dịch Lam có ngoại hình cực kỳ xuất chúng. Một đôi đôi mắt hạnh xinh đẹp, con ngươi màu hổ phách long lanh nước, đôi môi tròn tròn, mím lại nhìn cũng giống như là đang mỉm cười. Khi cười rộ lên còn lộ ra chiếc răng nanh nho nhỏ.

Cậu có bộ dáng thực ngoan ngoãn, khiến người nhìn thấy cậu sẽ cảm thấy vui vẻ, gần gũi, nhịn không được mà muốn nhìn cậu nhiều hơn. Thậm chí, chính Liên Miên lần đầu gặp Dịch Lam cũng thích nhìn chằm chằm vào cậu.

Liên Miên suy nghĩ xem mình có nên đi ra ô tô lấy khẩu trang hay không, dù sao hôm nay Dịch Lam tới chủ yếu là quan sát và học tập, thu hút quá nhiều sự chú ý cũng không tốt.

Nhưng không đợi cậu ta rời đi, đạo diễn bên kia đã bắt đầu hét to lên, các nhân viên xung quanh đột nhiên trở nên bận rộn hơn, cũng không có nhiều người rảnh để nhìn Dịch Lam, mọi người đều nhanh chóng sắp xếp bối cảnh cho cảnh quay tiếp theo.

Ánh mắt Dịch Lam tức khắc bị thu hút bởi những cảnh quay trên phim trường.

Đây là một bộ phim lấy bối cảnh ở thời hiện đại, Dịch Lam chưa đọc kịch bản, chỉ có thể mơ hồ đoán ra nội dung của cảnh quay này, có lẽ đây là một nhân vật mất mẹ, đang quỳ gối khóc lóc thảm thiết.

Nhưng không hiểu sao, qua một hồi diễn khóc, chóp mũi đỏ bừng, mặt cũng đỏ mà nam diễn viên này cũng không nặn ra được vài giọt nước mắt, lại khiến nhân viên công tác xem đến nghẹn cười.

Đạo diễn cau mày, hô diễn lại một lần nữa.

Nhưng sau bốn, năm lần, diễn viên vẫn là khóc mà không được, thậm chí còn vừa nấc vừa khóc.

Mặt đạo diễn trực tiếp đen lại.

Mà diễn viên đóng vai người mẹ kia cũng giật giật khóe miệng.

…… Cái nấc này hình như còn có mùi như lá hẹ.

“Cậu đến đây diễn hay đến đây nấc?” Đạo diễn trực tiếp ném chiếc loa trong tay.

“Diễn như vậy cậu còn đóng phim truyền hình! Tôi tùy tiện chọn đại một người diễn còn tốt hơn cậu!”

Đạo diễn nhíu chặt mi, ánh mắt sắc bén nhìn quanh một vòng rồi đột nhiên dừng lại.

“Cậu! Đúng vậy, đừng nhìn người khác, chính là cậu, tới đây diễn!”

Dịch Lam đứng cách xa mười mấy mét đột nhiên bị gọi tên: “…… Hả?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.