Trongvăn phòng Tổng giám đốc, mọi người đều nơm nớp lo sợ. Ngay cả cô nàng Đào SongSong luôn thích tám chuyện cũng không dám lên tiếng, vì bắt đầu từ lúc bước vàovăn phòng, cô đã ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc.
Trongnửa tiếng ngắn ngủi, Tề Hạo đã ba lần mở cửa ra để nhìn về phía vị trí Kỷ HiểuNguyệt, khuôn mặt nặng như bia đá càng lúc càng u ám.Cô nàng đáng giận này lạichạy đâu rồi? Từ hôm qua đến hôm nay anh không tìm thấy cô, di động cũng tắtmáy! Đáng giận hơn, anh đứng đợi dưới nhà cô cả đêm cũng không thấy cô về, bâygiờ lại còn đi làm muộn!
“Rầm”,cửa phòng lại đóng lại.
Mọingười yên lặng nhìn nhau rồi cúi đầu, sự tức giận của Tổng giám đốc Tề hình nhưcứ tăng dần theo thời gian rồi, Hiểu Nguyệt cô nương sắp gặp xui xẻo rồi!
NhiếpPhong lắc đầu thở dài, đây có còn là Tổng giám đốc Tề mà Thái Sơn có sập xuốngmặt cũng không biến sắc không? Tình yêu đây mà! Sau này muốn Tề Hạo nổi điên,cách tốt nhất là vào trò chơi đùa giỡn Tế Nguyệt Thanh Thanh hoặc bắt cóc KỷHiểu Nguyệt.
Nhưngsao hôm nay Kỷ Hiểu Nguyệt lại đến muộn vậy? Anh cũng ngạc nhiên đấy!
Tiếngchuông điện thoại trong phòng Tổng giám đốc vang lên.
“Tổnggiám đốc Tề. Buổi sáng tốt lành”. Tiếng Bạch Y Ngưng vọng qua điện thoại.
“Cóviệc gì không?” Giọng Tề Hạo vẫn rất khó chịu.
“Emđang nghĩ, liệu anh có đồng ý lấy em không”.
“Bạch YNgưng!”
“Saolại mất kiên nhẫn vậy chứ! Em mất không ít công sức mới có thể ngăn được tintức khủng khiếp nhất tuần này đấy. Anh nên cám ơn em mới đúng”.
“Tingì?” Đôi mắt u ám của Tề Hạo khẽ nheo lại, ánh lên sự lạnh lùng.
“Chậcchậc, Tổng giám đốc Tề đáng thương, anh cứ từ từ xem đi, em đã gửi vào hòm thưcủa anh rồi đấy. Nếu muốn lấy em thì nhớ đến tìm em nhé!”
Sau đó,đối phương gác máy.
Tronghòm thư là một vài bức ảnh.
Bức thứnhất, Kỷ Hiểu Nguyệt đang sờ trán An Húc Dương, rất thân mật.
Bức thứhai, hai người cùng bước lên xe, Kỷ Hiểu nguyệt đỡ An Húc Dương, nhìn rất thânthiết.
Bức thứba, hai người cùng vào biệt thự của An Húc Dương, thời gian là năm giờ chiềungày hôm qua.
Bức thứtư, hai người cùng ra khỏi biệt thự, thái độ rất vui vẻ, thời gian là bảy giờsáng nay.
Haingười bọn họ ở trong nhà An Húc Dương suốt mười bốn tiếng đồng hồ!
Mườibốn tiếng đồng hồ!
Tề Hạotay nắm chặt, hung hăng đấm lên mặt bàn, vẻ mặt xám xịt.
Kỷ HiểuNguyệt vừa bước vào công ty đã cảm thấy rùng mình, cô ngẩng đầu lên nhìn trời,hình như hôm nay có mây đen thì phải.
Hoa HồĐiệp giận dữ đuổi theo Kỷ Hiểu Nguyệt lên tầng 48, lúc ra khỏi thang máy anhchàng luôn mồm nói với theo Kỷ Hiểu Nguyệt.
“Mìnhmặc kệ, cậu phải chịu trách nhiệm, chỉ vì ở cùng hai người các cậu mà bà xãmình lại tắt điện thoại rồi! Cậu nhất định phải tìm cách hẹn bà xã mình rangoài!”
Kỷ HiểuNguyệt quay đầu lại lườm Hoa Hồ Điệp: “Hoa Hồ Điệp! Bà xã cậu bỏ đi thì tự cậuphải đuổi theo chứ, cậu chạy theo mình có ích gì? Mà tự cậu quên mình có hẹnvới bà xã đấy chứ, vừa nghe thấy có trai đẹp là nhắm mắt làm liều rồi!”
Khôngnói thì thôi, nói ra đâm trúng chỗ đau của Hoa Hồ Điệp. Nhớ lại hôm quam đánglẽ là một ngày tươi đẹp, Hoa Hồ Điệp hẹn bà xã cùng làm chung nhiệm vụ, nào ngờmột cuộc điện thoại của Kỷ Hiểu Nguyệt đã phá vỡ hết mọi sự tốt đẹp đó.
“Hoa HồĐiệp, ở nhà An Húc Dương có rất nhiều anh chàng đẹp trai, cậu không đến sẽ hốihận đấy!” Biết quá rõ tính lười nhác của Hoa Hồ Điệp, Hiểu Nguyệt nhắm thẳnghồng tâm.
Hoa HồĐiệp bị lừa đẹp. Hoa Hồ Điệp hay đến nhà An Húc Dương với tốc độ tên lửa, lúcnày anh chàng mới phát hiện ra, trai đẹp theo lời Kỷ Hiểu Nguyệt là một anhchồng phim hoạt hình! T_T
Thựctế, cô nàng dụ anh chàng đến để giúp mình chăm sóc An Húc Dương bị ốm. Sớm biếtbị gọi đến làm cu li, có đánh chết anh chàng cũng không đi! Hoa Hồ Điệp uất ứcngẩng mặt lên trời than vãn.
Bệnhtình An Húc Dương khá hơn đôi chút, Hoa Hồ Điệp mới nhớ ra mình có hẹn với bàxã. Ta Là Một Con Rồng vội vàng đăng nhập, nhưng Măng Mọc Sau Mưa đã để thư lạirồi bỏ đi.
Hoa HồĐiệp đau khổ khóc suốt một đêm.
GiờHiểu Nguyệt nhắc lại chuyện đó khiến Hoa Hồ Điệp lại sướt mướt:
“KỷHiểu Nguyệt, đồ con gái không có lương tâm! Tất cả đều tại đôi gian phu dâm phụhai người mà mình mới thê thảm như vậy, hai người các cậu chỉ lo sung sướng vuivẻ một mình, mặc kệ người khác chết sống thế nào, các cậu...”
Nửa câunói sau của Hoa Hồ Điệp bị một khuôn mặt đẹp trai đột nhiên xuất hiện làm chonghẹn lại trong cổ họng.
Tề...Tổng giám đốc Tề!
SaoTổng giám đốc Tề lại ở đây? Hình như anh ấy đang rất tức giận. Ai đã chọc Tổnggiám đốc Tề tức giận vậy? Không phải là... anh chàng đấy chứ?
Hoa Hồđiệp sợ hãi nuốt câu nói sau cùng xuống, hoảng sợ nhìn gương mặt xám xịt của TềHạo.
Phongba bão táp ở đâu đang tụ lại về đây thế này...
Kỷ HiểuNguyệt định “dạy dỗ” lại Hoa Hồ Điệp, cái tên đầu óc tối tăm này, “sung sướngvui vẻ” cái gì? “Gian phu dâm phụ” bao giờ? Nói vậy sẽ làm người khác hiểu nhầmđấy!
Nào ngờđã có người hiểu lầm rồi. Kỷ Hiểu Nguyệt thấy được sự khác thường trong mắt HoaHồ Điệp, cô vừa quay đầu lại thì... ôi trời ơi, ánh mắt thật là khủng khiếp!
“KỷHiểu Nguyệt!” Giọng nói gần như nghiến răng nghiến lợi.
“Cómặt! 28. Xin chào Tổng Giám đốc! Bây giờ... tôi xin phép... vào nhà vệ sinh mộtchút!” Tình hình bất lợi, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, Kỷ Hiểu Nguyệtxoay người định bỏ chạy.
Nhưngchưa chạy được hai bước, cô đã bị Tề Hạo kéo tay lại, cả người lảo đảo lùi vềphía sau. Khí lạnh toát ra từ gương mặt Tề Hạo toả ra xung quanh khiến Hoa HồĐiệp đứng bên cạnh cũng phải rùng mình, lui lại phía sau.
Tổng giámđốc thật là khủng khiếp... Hiểu Nguyệt thật đáng thương... Bà xã vẫn là tốtnhất, lúc tức giận bà xã chỉ không để ý thôi chứ không hung dữ với anh chàng,nhớ bà xã quá...
Mọingười đổ xô ra xem trò vui. Hiểu Nguyệt cô nương ơi, cuối cùng cô cũng đã quayvề rồi!
Mọingười cùng quay sang nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt. Đêm qua? Thật đáng ngờ, chẳng lẽlà... đi ngoại tình?
“Hả?”Kỷ Hiểu Nguyệt giật mình, sao anh ta biết đêm qua cô không về nhà.
“Đêmqua em đã ở cùng với ai?” Tề Hạo kiên nhẫn hỏi tiếp.
Mọingười cùng nhìn về phía Tề Hạo, việc này thì liên quan gì đến anh!
Kỷ HiểuNguyệt chớp chớp mắt, anh ta thế này... có phải đang chất vấn cô không? Tênbiến thái này biến mất với cô gái khác rồi giờ lại chạy đến chất vấn cô sao?
Kỷ HiểuNguyệt đột nhiên cười rất tươi, cô chỉ tay về phía Hoa Hồ Điệp: “Với cậu ta!”
Ánh mắtlạnh lẽo của Tề Hạo liếc sang, Hoa Hồ Điệp vô tội lắc đầu kinh hãi... đừng mà,đừng kéo mình vào! Mình sợ lắm!
“Anhhỏi em đêm qua em đã ở cùng ai?” Tề Hạo gằn giọng, vẫn nắm chặt cánh tay KỷHiểu Nguyệt.
“Đauquá!” Tên đáng ghét này làm đau cô.
Đồ biếnthái, anh muốn làm gì?
Đau!
NhưngTề Hạo không hề có ý định buông cô ra ngược lại còn kéo cô đến gần trước mặtmình, Kỷ Hiểu Nguyệt thấy rõ ánh mắt anh đang bừng lên lửa giận, gân xanh hằnrõ trên trán.
Chỉ chophép quan lớn phóng hoả không cho phép dân chúng đốt đèn, vậy đạo lý ở đâu?
Lúc anhta biến mất sao hợp tình hợp lý thế, còn cô lại trở thành “gian phu dâm phụ”?Huống chi tối qua cô và An Húc Dương đã nói rõ ràng, còn anh ta thì sao? Anh tavà Bạch Y Ngưng mập mập mờ mờ, lời đồn đại về hai người đó truyền đi khắp nơi.
Nghĩvậy, Kỷ Hiểu Nguyệt nổi giận: “Liên quan gì đến anh chứ! Buông tay ra!”
Mọingười lại cùng quay sang nhìn Tề Hạo. Liên quan gì đến anh?
Đôi mắtanh loé lên những tia sắc lạnh, nét mặt hơi run rẩy, sự tức giận dồn lên tronglồng ngực.
Khôngliên quan đến anh? Không liên quan đến anh??
Tề Hạorõ ràng đã bị chọc giận, ánh mắt anh tối sầm lại, anh kéo Kỷ Hiểu Nguyệt, cánhtay ôm chặt Kỷ Hiểu Nguyệt khiêng luôn người lên.
“Á...”Kỷ Hiểu Nguyệt đột nhiên bị nhấc bổng lên, cô sợ hãi kêu lên.
Trờiơi, đây là chốn công sở, ban ngày ban mặt, lại trước sự chứng kiến của biết baonhiêu người!
“Anhmuốn làm gì? Tên biến thái chết tiệt này, mau thả tôi xuống!!”
Nhữngtiếng thở dồn dập vang lên, mọi người chuyền ánh mắt sang Kỷ Hiểu Nguyệt nhưmuốn nói: “Hiểu Nguyệt ơi, chúng tôi rất hâm mộ cô, cô là người đầu tiên tronglịch sử dám mắng thẳng vào mặt Tổng giám đốc Tề đấy! Không, không, không, phảilà trước chưa từng có, sau chẳng còn ai mới đúng!
Kỷ HiểuNguyệt vung chân vung tay tìm cách thoát ra, đáng tiếc sức cô so với Tề Hạo chỉ“nhẹ tựa lông hồng”. Thấy Tề Hạo xoay người đi về phía văn phòng, Kỷ HiểuNguyệt với tay túm lấy Hoa Hồ Điệp:
“Hoa HồĐiệp, cứu mình...”
Hoa HồĐiệp đã sợ tới mức mặt mũi tái nhợt, trước khi cánh tay Kỷ Hiểu Nguyệt với tới,anh chàng đã nép chặt vào góc tường.
Mìnhkhông tồn tại, mình không tồn tại, mình không tồn tại...
Tổnggiám đốc Tề đáng sợ lắm...
“Cứutôi với... đồ biến thái... tên xấu xa... thả tôi xuống...” Tay chân Kỷ HiểuNguyệt đều không sử dụng được, cô đành dùng đến miệng.
Tề Hạovác Kỷ Hiểu Nguyệt, sắc mặt tối sầm bước nhanh về phía trước, anh hoàn toànkhông nhận ra mình đang bắt cóc “con gái nhà lành”! Lúc đi qua cửa lớn của vănphòng, Kỷ Hiểu Nguyệt liều mình giữ chặt lấy cánh cửa kính hét lớn:
“Cứumạng với! Có cướp...”
Tề Hạomặt nghiêm lại, quay người tung một cước, tấm kính đáng thương vỡ vụn rơi khắpsàn.
(Cửakính: “Tôi vô tội mà...”)
Lầnnày, không chỉ Hiểu Nguyệt giật mình mà tất cả mọi người đều kinh hãi, vănphòng đột nhiên lặng như tờ... Thì ra Tổng giám đốc Tề cũng biết giận! Tổnggiám đốc Tề nổi giận thật đáng sợ!
Lúc đingang qua Nhiếp Phong, Kỷ Hiểu Nguyệt nắm lấy cổ áo anh, Nhiếp Phong mặt biếnsắc, rất nhanh chóng và kịp thời cởi áo ra, anh không muốn làm tấm kính thứhai.
Bướcvào phòng Tổng giám đốc, Kỷ Hiểu Nguyệt vẫn tiếp tục liều chết vùng vẫy kéo lấykhung cửa:
“TềHạo, anh là đồ khốn kiếp, mau thả tôi xuống! Đồ biến thái, anh muốn làm gì!”
Rốtcuộc anh ta muốn làm gì vậy! A... a... a...!
Lần nàykhông cần Tề Hạo quay đầu, Nhiếp Phong rất biết cách lấy lòng, anh tiện tay cầmcon dao nhỏ trên bàn gõ lên mu bàn tay Kỷ Hiểu nguyệt. Bỏ ra mau!
NhiếpPhong, anh nhớ đấy! Bản cô nương thề không đội trời chung với anh!
“Rầm”,cửa phòng khép lại, bỏ toàn bộ đám người không liên quan bên ngoài.
“Thảtôi ra...” Kỷ Hiểu Nguyệt đạp chân kêu to.
Mây đenkéo đến giăng đầy trời!
“Bịch”,Kỷ Hiểu Nguyệt bị ném xuống sô pha. Sô pha mềm mại nhất thời lõm xuống, Tề Hạolập tức đè xuống không còn một khe hở, anh hung hăng nâng cằm Kỷ Hiểu Nguyệtlên, bắt cô nhìn mình.
Kỷ HiểuNguyệt thấy được sự tức giận trong đôi mắt lạnh lùng của anh.
Anh...anh... anh ta muốn làm gì... Hức...
Kỷ HiểuNguyệt chưa kịp hỏi gì, đôi môi Tề Hạo đã mạnh mẽ áp xuống, phủ lên cái miệngnhỏ nhắn mềm mại của cô, giày vò trừng phạt.
Nghĩđến việc có người đã được “thưởng thức” đôi môi này, nghĩ đến việc có ngườithấy được vẻ đẹp của cô, nghĩ đến những việc tối qua cô và An Húc Dương có thểđã làm, Tề Hạo hoàn toàn bị lửa giận khống chế, đôi môi anh như cơn lốc muốnquét đi tất cả, trút hết lửa giận lên môi cô. Kỷ Hiểu Nguyệt bị nụ hôn tấn côngbất ngờ, sau một thoáng kinh sợ, theo bản năng cô giơ tay lên vùng vẫy.
Đángtiếc lần này cô không thực hiện được, ngược lại còn bị cái người đã có kinhnghiệm bị đánh giữ chặt cổ tay, đè chặt đỉnh đầu.
Kỷ HiểuNguyệt sợ hãi nhận ra, mình như chú cừu non đang chờ bị làm thịt, hoàn toànkhông có sức phản kháng.
Nụ hônmãnh liệt của Tề Hạo như một đợt sóng nóng bỏng, cảm giác quen thuộc lại baophủ khắp toàn thân Kỷ Hiểu Nguyệt, cô không còn sức phản kháng, chỉ run rẩythừa nhận sự nóng bỏng xa lạ mà quen thuộc này.
Cơngiận của Tề Hạo rõ ràng vẫn chưa được dập tắt, một tay anh giữ chặt tay cô, taykia mạnh mẽ vén áo cô lên, tiến vào dò xét.
Lần đầutiên chạm vào cơ thể cô, cảm giác mềm mại dưới tay khiến dòng khí nóng trong cơthể Tề Hạo trong nháy mắt tăng lên đến cực hạn, từ bụng truyền đến mọi nơi trêncơ thể, anh cảm nhận được mạch máu của mình đang căng lên, sắp bùng nổ.
Đúngnhư những gì anh nghĩ, cô có thể cho anh sự thoả mãn chưa từng có trước đây. TềHạo mong đợi lúc có thể đường hoàng có được cô, không biết cảm giác đó sẽ nhưthế nào.
Lửagiận đang dần bị ngọn lửa tình dục thay thế.
Cô làcủa anh, bất cứ ai cũng đừng nghĩ đến việc chạm vào cô, anh cũng không cho phépbất cứ kẻ nào chạm vào cô!
Độngtác của Tề Hạo càng lúc càng táo bạo, nụ hôn của anh càng ngày càng mạnh mẽ.Cuối cùng, khi anh rời khỏi đôi môi cô, xâm chiếm đến khuôn mặt nhỏ nhắn củacô, vị mặn trên đầu lưỡi làm trái tim anh bỗng co rút lại mạnh mẽ.
Côkhóc.
Kỷ HiểuNguyệt không biết phải làm gì để ngăn cản hành động điên cuồng của Tề Hạo, côsợ hãi, lo lắng, nhưng trong cơ thể lại bất giác dâng lên từng đợt sóng mãnhliệt tê dại. Cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc này khiến cả người cô không cònchút sức lực, cô thở dồn dập, không thể tự kiềm chế.
Điềulàm cô sợ hãi nhất là, dường như cô không hề ghét cái cảm xúc ấy, thậm chí bấtgiác còn mê đắm, nhất là khi anh dịu dàng, cô cũng thấy dịu theo.
Cô saovậy?
Rõ ràngcô nên kháng cự, nên ghét bỏ, nên bài xích...
Cô bịsao vậy?
Cô biếtcó thể anh đang ghen, đang lo lắng.
Nhưngcô không biết vì sao những thứ mình rất ghét bỗng từ khi nào cô không còn ghétnữa. Những việc cô nên kháng cự từ khi nào lại bắt đầu khát vọng.
Cô bịsao vậy? Sao cô lại... không khống chế được trái tim mình, chỉ là một nụ hônthôi mà, chưa gì đã bị đánh tơi bời thế này.
Cảmgiác này như thuỷ triều đánh sâu vào trái tim cô, khiến cô không biết nên làmgì, vì thế, nước mắt cứ trào ra.
Nướcmắt của cô đã làm Tề Hạo chấn động, anh ngừng lại, ánh mắt nóng bỏng lặng lẽdán chặt lên gương mặt ửng hồng vì những nụ hôn, đôi môi sưng đỏ... cũng vìnhững nụ hôn.
Côkhóc.
Nướcmắt của cô từng giọt từng giọt thấm vào lòng anh đau đớn, nó xé rách trái timanh.
Côkhóc, vì nụ hôn của anh.
Anh vẫncho rằng sau mấy ngày sống chung cô đã không còn chỉ trích, chán ghét anh nữa.
Anh vẫncho rằng dưới sự sắp xếp cẩn thận của anh, trong lòng cô đã có chỗ cho anh.
Khôngngờ, An Húc Dương vừa xuất hiện đã làm cho mọi sự sắp xếp của anh thất bại...Cô có thể nói cười vui vẻ với An Húc Dương nhưng lại khóc vì nụ hôn của anh.
Tất cảlại quay về điểm khởi đầu sao?
Bàn taykia cuối cùng cũng ngừng lại, anh chưa bao giờ muốn làm tổn thương cô, nhưnganh không thể thừa nhận việc cô sẽ rời xa mình.
“Nóiđi, nói em sẽ không rời xa anh!” Giọng Tề Hạo khàn khàn.
Kỷ HiểuNguyệt vẫn đang đắm chìm trong những cảm xúc mãnh liệt, nhất thời không nghethấy Tề Hạo nói gì, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn anh, một lúc lâu sau mới hồiphục tinh thần. Gương mặt quen thuộc trước mặt khiến Kỷ Hiểu Nguyệt đau xót,nước mắt lại trào ra.
Tại saotên đáng ghét này đi đâu cũng khiến người ta hét lên? Sao xung quanh anh tanhiều phụ nữ đến vậy? Tại sao tên đáng ghét ấy lại... cướp đi trái tim cô?
Nướcmắt Kỷ Hiểu Nguyệt như gáo nước lạnh dập tắt mọi ngọn lửa đang bùng cháy, cơthể Tề Hạo chìm vào biển băng, đôi mắt nóng bỏng trong nháy mắt tràn đầy đauthương.
Anh đấmthật mạnh lên vách tường. Ngay lúc anh nhấc tay lên, Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn thấy“con đường hy vọng”. Cô đẩy Tề Hạo ra, không kịp sửa sang lại quần áo, chạy nhưbay ra khỏi văn phòng.
“Rầm”,cánh cửa đóng lại sau lưng, Tề Hạo im lặng ngồi bất động rất lâu.
Baonhiêu năm tháng sống phóng túng, anh chưa từng dừng lại vì bất kỳ cô gái nào.Đến khi thật sự động lòng, anh mới phát hiện ra, để có được một cô gái sao lạikhó khăn đến vậy. Chưa bao giờ anh nghĩ có một ngày thứ đáng sợ nhất hoá ra lạichính là một ánh mắt mang đầy oán hận.
Ngoàivăn phòng là một sự im lặng bất thường. Sau khi Kỷ Hiểu Nguyệt khó khăn chạy rakhỏi phòng, văn phòng càng thêm tĩnh lặng.
Kỷ HiểuNguyệt có thể thoát khỏi hang hổ thật quá thần kỳ! Nhưng không biết Tổng giámđốc có giận cá chém thớt, trút giận lên đầu các cô không?
Tôiđang làm việc, tôi đang làm việc, làm việc, rất chăm chỉ. Chúng tôi đều lànhững nhân viên chăm chỉ!
Kỷ HiểuNguyệt chạy như điên vào thang máy, không gian chật hẹp trong thang máy khiếnKỷ Hiểu Nguyệt thấy yên tâm. Cảm giác ấm ức, sợ hãi trong khoảnh khắc lại ậpđến, đột nhiên cô cảm thấy mình bất lực. Kỷ Hiểu Nguyệt ngồi xuống, co trònngười lại, hai vai run run, nước mắt lại lặng lẽ tuôn rơi.
Côthích tên xấu xa đó.
Cô đãthích một kẻ đáng ghét, một người không nên thích.
Kỷ HiểuNguyệt mất tích.
Kỷ HiểuNguyệt thật sự đã mất tích.
An HúcDương gọi điện đến phát điên, nhưng lần nào trong điện thoại cũng chỉ có cùngmột giọng nói:
“Thuêbao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy”.
HiểuNguyệt bị sao vậy?! Cô ấy đi đâu rồi? An Húc Dương lòng nóng như lửa đốt.
Hoa HồĐiệp bên cạnh đang không ngừng khóc lóc kể lể kiêm sám hối:
“ATước! Liệu Hiểu Nguyệt có giết mình không?”
An HúcDương cảm thấy rất muốn giết Hoa Hồ Điệp!
“Nếukhông tìm thấy Kỷ Hiểu Nguyệt, tôi sẽ nói cho mọi người biết cậu là GAY!”
Hoa HồĐiệp khóc không thành tiếng, An Húc Dương học đâu ra cái thói xấu ấy vậy! Ngườita không cố ý mà, chỉ là cơ thể không chịu sự khống chế của đầu óc thôi, nếukhông anh chàng đã tình nguyện để Tề Hạo khiêng mình đi rồi!
An HúcDương ở ngoài nghĩ cách còn Hoa Hồ Điệp lên mạng hỏi thăm.
Kỷ HiểuNguyệt rốt cuộc đã đi đâu?
Tề Hạosắp tức điên lên rồi!
Cô nàngnày lại chơi trò mất tích! Kỷ Hiểu Nguyệt, đừng để anh bắt được em lần nữa, nếukhông anh nhất định sẽ...
Sẽ thếnào?
Đánh cômột trận? Anh không nỡ.
Mắng cômột trận? Có tác dụng sao?
Yêuthương cô? Được không đây?
Tiểukhắc tinh, cái tên này đúng không sai! Kỷ Hiểu Nguyệt ơi là Kỷ Hiểu Nguyệt, anhnên làm gì với em đây?
Tề Hạonôn nóng đi qua đi lại trong văn phòng.
Khôngai dám trêu chọc anh lúc này, ngay cả Nhiếp Phong cũng lặng lẽ tránh xa.
Nhưngsau khi Tề Hạo nhận điện thoại xong, từ văn phòng bước ra, cả người anh hoàntoàn thay da đổi thịt, rạng rỡ hẳn lên, gương mặt lạnh lùng lại hiện lên nụcười rực rỡ.
NhiếpPhong kinh ngạc, không phải Tổng giám đốc Tề... giận quá hoá điên đấy chứ?
Khônggiống chút nào! Rõ ràng anh ta đang cười “si tình”, một nụ cười “si tình” khôngthể che giấu!
NhiếpPhong bước vào văn phòng Tổng giám đốc, cánh cửa phòng lập tức khoá lại. NhiếpPhong tăng cảnh giác lên cấp độ một, chẳng lẽ... có nhiệm vụ khẩn?
Tại nhàTề Tiểu Bạch, Kỷ Hiểu Nguyệt nằm như chú mèo con trên sô pha, ngây người nhìncái điều khiển từ xa.
“Tiểuthư của tôi ơi, cậu im lặng như vậy là muốn nghẹn chết luôn đấy hả!” Tề TiểuBạch gõ lên đầu Kỷ Hiểu Nguyệt.
Theoyêu cầu của Kỷ Hiểu Nguyệt, Tề Tiểu Bạch cắt đứt mọi liên lạc với bên ngoài,ngay cả khi Hoa Hồ Điệp gọi điện đến, Tề Tiểu Bạch cũng không nói đã gặp HiểuNguyệt.
NhưngKỷ Hiểu Nguyệt cứ im lặng như vậy cũng không phải cách hay!
Sau khiTề Tiểu Bạch tỉ tê, cuối cùng Hiểu Nguyệt cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt lanh lợiphủ lên lớp sương mỏng.
“TiểuBạch...” Tốc độ nói chuyện của Kỷ Hiểu Nguyệt đủ khiến Tề Tiểu Bạch nghẹn chếtlần nữa.
“Hìnhnhư mình... đã thích một người mà mình rất căm ghét!”
Tề TiểuBạch rất vui, nhưng vẫn vờ nghiêm túc: “Có chuyện gì vậy? Nói cho mình biết đi,mình nhất định sẽ giúp cậu!”
Kỷ HiểuNguyệt lại im lặng.
Tề TiểuBạch sắp phát điên lên rồi!!!
An HúcDương đã sử dụng mọi khả năng có thể nhưng vẫn không sao tìm được Kỷ HiểuNguyệt.
Măng MọcSau Mưa hay tin Tế Nguyệt Thanh Thanh mất tích cũng đến giúp đỡ. Nhiệm vụ củaanh chàng là treo nick trên mạng, đợi Tế Nguyệt Thanh Thanh đăng nhập.
Nào ngờchưa đợi được Tế Nguyệt Thanh Thanh, anh chàng phát hiện ra một chuyện độngtrời. Lúc trước Lam Sắc Yêu Cơ quấn quít quanh Phong Diệp Vô Nhai, còn giờ chỉcần ở đâu có Lam Sắc Yêu Cơ nơi đó nhất định sẽ có Thiên Sát Cô Tinh 845.
ThiênSát Cô Tinh 845 tuyên bố: “Tất cả để duy trì, bảo vệ nền hoà bình thế giới”.
Kết quảanh bị Lam Sắc Yêu Cơ giết.
Dù cấpđộ của Thiên Sát Cô Tinh 845 không cao, nhưng thao tác lại nhanh nhẹn nên chẳngmấy chốc điểm kinh nghiệm bị mất đã hồi phục, Lam Sắc Yêu Cơ từ đấy về saukhông còn cô độc nữa.
TâyPhương Ma Thần hay tin vội vàng chạy đến “tham chiến”. “Cuộc tình tay ba” màumè lại một lần nữa làm điên đảo kênh Thế Giới.
Còn vềphần Hoa Hồ Điệp, anh chàng là người đáng thương nhất, một bên chịu sự cưỡng épcủa An Húc Dương, một bên là sự uy hiếp của Măng Mọc Sau Mưa, anh chàng lao đầutruy tìm những nơi Kỷ Hiểu Nguyệt có thể xuất hiện, tìm kiếm dấu vết của cô.Đến khi mệt mỏi đứng không nổi, anh chàng mới nhớ đến một người: Tổng giám đốcTề!
Tề Hạorất “thần thông quảng đại”, Tế Nguyêt Thanh Thanh là phu quân của Phong Diệp VôNhai, quan hệ hai người “nhập nhằng” như vậy, chắc chắn Tề Hạo sẽ ra tay giúpđỡ!
Tề Hạonghe chuyện, vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi sẽ lập tức phái người đi tìm”.
NhiếpPhong cũng rất phối hợp, anh nói sẽ cử một đội tìm kiếm trên diện rộng, chỉ cầncó tin tức, họ sẽ lập tức thông báo cho Hoa Hồ Điệp. Nhưng, chuyện này khôngđược nói cho An Húc Dương biết.
Hoa HồĐiệp ngây thơ cho rằng mình đã đào được kho vàng nên vội vàng gật đầu đồng ý.
Nhưnghai ngày rồi vẫn không có tin tức gì của Kỷ Hiểu Nguyệt. An Húc Dương đã khôngchợp mắt bốn mươi tám giờ liền, Hoa Hồ Điệp cũng bị ép không được ngủ bốn mươitám tiếng.
An HúcDương nói, trước khi tìm được Kỷ Hiểu Nguyệt, Hoa Hồ Điệp vĩnh viễn là kẻ cótội, lúc nào anh cũng có thể công bố “tội trạng” của Hoa Hồ Điệp trước bàn dânthiên hạ.
Hoa HồĐiệp không ngừng khóc như mưa.
Sau khiMăng Mọc Sau Mưa biết mọi chuyện, anh chàng giết Ta Là Một Con Rồng đến ba lần,tuyên bố muốn lập võ đài chọn chồng, bất kỳ ai có thể đánh bại Ta Là Một ConRồng, Măng Mọc Sau Mưa lập tức tái giá, của hồi môn là Bang Không Tưởng.
Ta LàMột Con Rồng lại lần nữa khóc như điên.
Thếgiới lại thêm phần phát điên. Năm nay là năm quái quỷ gì vậy, sao tin giật gânlại nhiều thế! Bang Không Tưởng lại nổi danh toàn thiên hạ.
Lam SắcYêu Cơ nói với Thiên Sát Cô Tinh 845:
“Emmuốn có Bang Không Tưởng, anh lấy nó về cho em đi”.
ThiênSát Cô Tinh 845 trong lòng thầm nói, anh không có hứng thú với đồ của bạn bè!Nhưng để làm vui lòng người đẹp, Thiên Sát Cô Tinh 845 nghĩ ngợi rồi nói:
“Bọnmình tạo một Bang Không Tưởng 2 đi”.
Lam SắcYêu Cơ nổi giận, hai người động tay động chân, gây chuyện ầm ĩ trước cửa BangKhông Tưởng, thu hút cả một đám người đến xem.
Trongkhung cảnh náo nhiệt ấy, chỉ có Phong Diệp Vô Nhai im lặng, anh lặng lẽ gửi bàiviết trên diễn đàn:
“Gửingười vợ yêu quý của anh: Tế Nguyệt Thanh Thanh!”
Bức thưtình nội dung phong phú, ngôn ngữ cảm động, tình tiết éo le, tình cảm chânthành khiến tất cả người xem không ai không viết vài câu ủng hộ, chúc phúc. Cóngười còn lấy bức thư này làm mẫu, lưu truyền rộng rãi.
Sau bứcthư là một đoạn video, tất cả đều là hình ảnh chụp trong trò chơi sau đó đượcbiên tập lại thành phim. Trong đó có những hình ảnh từ khi Phong Diệp Vô Nhaivà Tế Nguyệt Thanh Thanh quen biết, tìm hiểu rồi dẫn nhau đi đánh quái thăngcấp, làm nhiệm vụ, trò chuyện. Tất cả được kết hợp trên nền nhạc nhẹ nhàng, ấmáp, làm rung động trái tim biết bao người.
TiểuĐậu Tử và Bánh Trôi Tròn Tròn vốn là fan của Đại Thần cũng đến cổ động, haingười còn dẫn theo cả ông xã đến.
Trờiơi, đất ơi, hai vị Vực chủ của Ngạo Tuyết Thần Vực đều đến cả, muốn không gâychấn động cũng không được nữa rồi!
Haingày nay, Kỷ Hiểu Nguyệt không xem tin tức, không lên mạng, cô kiên quyết côlập mình, vì thế cô không biết trò chơi đã loạn lên vì cô.
Haingày nay, Tề Tiểu Bạch đã tốn không ít thời gian, công sức làm công tác tưtưởng với Hiểu Nguyệt, nhưng hiệu quả không lớn, Kỷ Hiểu Nguyệt vẫn không thoátkhỏi hố sâu trong lòng mình.
Tề TiểuBạch ngồi trước máy tính kêu lên:
“HiểuNguyệt, mau lại đây xem này, Đại Thần viết cho cậu một bức thư tình, cảm độngquá đi mất!”
Kỷ HiểuNguyệt cắn răng kiên quyết không để mình mắc mưu:
“Cảmđộng gì chứ! Tên biến thái ấy nhất định là đã luyện nhiều văn chương nên mới cóthể “xuất khẩu thành thơ” thu phục lòng người như vậy!”
Tề TiểuBạch: “…”
Conđường tình ái của anh hai đúng là lắt léo!
***
Có lẽnghe được tiếng lòng thê lương của Hoa Hồ Điệp, Hiểu Nguyệt mở máy một lát. Nàongờ chưa được một phút, An Húc Dương đã gọi điện đến. Không trùng hợp vậy chứ?
“HiểuNguyệt, cuối cùng em cũng mở máy! Em đang ở đâu vậy?” An Húc Dương mừng đếnphát khóc.
Khônguổng công anh liên tục gọi điện suốt hai ngày qua, sau hàng nghìn âm thanhkhông thể kết nối, cuối cùng anh cũng gọi được cho cô.
Kỷ HiểuNguyệt: “Anh đang tìm em à?”
“Phải,anh vẫn luôn tìm em, giờ em đang ở đâu? Em có khỏe không?”
“Em…”
Tề TiểuBạch vừa thấy tình hình bất ổn vội chay đến cướp điện thoại của Hiểu Nguyệt rồicúp máy.
“HiểuNguyệt, nếu An Húc Dương đến đây thật cậu định thế nào?” Tiểu Bạch nghiêm túcnói.
“Thếnào là thế nào? Anh ấy sẽ không đến đâu, mình và An Húc Dương đã nói chuyện rõràng rồi mà”.
“Cậunói với anh ta cậu yêu Tề Hạo sao?”
“Chưa…nhưng mình nói với anh ấy mình yêu Đại Thần rồi, mình và anh ấy chỉ là bạn bèthôi”.
“Vậythì đúng rồi, bạn bè, bạn trai bạn gái cũng là bạn bè, nếu anh ta thật sự từbỏ, anh ta đã không điên cuồng tìm cậu rồi”.
Kỷ HiểuNguyệt: “…”
***
Trongngôi biệt thự của An Húc Dương có hệ thống theo dõi tinh vi nhất, nhưng thờigian trò chuyện quá ngắn nên hệ thống định vị chỉ kịp xác định phạm vi khu vựccủa Kỷ Hiểu Nguyệt, nếu muốn có vị trí chính xác, cần thêm nhiều thời gian vàkỹ thuật tiên tiến hơn.
Nhưngvấn đề là An Húc Dương không thể chờ đợi được.
“Khuchung cư Mỹ Hoàn? Khu chung cư Mỹ Hoàn… A! Tề Tiểu Bạch sống ở khu chung cư MỹHoàn!” Hoa Hồ Điệp sung sướng kêu lên.
An HúcDương muốn giết chết Hoa Hồ Điệp một ngàn một vạn lần! Vì sao giờ anh chàng mớinhớ ra!
Tề TiểuBạch? Mấy người họ Tề chẳng ai tốt cả! An Húc Dương muốn giết chết Hoa Hồ Điệp:
“Maudẫn tôi đến đó!” Khi nào về sẽ tính sổ với cậu sau!
“Anhkhông được phép đi đâu hết!” Một giọng nói mạnh mẽ bình tĩnh vang lên ngoàicửa.
Mọingười lập tức đứng dậy hành lễ.
BạchThế Cơ tay cầm cây ba toong đầu rồng nạm phỉ thúy, chậm rãi bước đến đầy uynghiêm. Ánh mắt ông sâu vừa sáng vừa có thần, An Húc Dương rất giống ông, vôcùng nghiêm nghị. Dù tóc đã hoa râm, nhưng khí thế uy nghiêm vẫn không hề giảmđi chút nào.
“Vì mộtcô gái, cả buổi họp cổ đông quan trọng nhất của công ty anh cũng không tham dự,anh có biết mình đã vứt bỏ cái gì không? Dù anh không cần tiền đồ của mình thìcũng không nên làm mất mặt Bạch gia chúng ta chứ! Nếu anh không lập tức theotôi trở về, vậy anh cứ ở đây đi! Hôm nay anh đừng nghĩ đến việc đi đâu!”
Hả? Hả?Hả? Ông già này là ai? Chẳng lẽ ông ta chính là Bạch Thế Cơ trong lời đồn? HoaHồ Điệp đứng cạnh xem kịch tự hỏi.
Nhìnthấy gã mặc đồ đen hùng hổ đứng sau Bạch Thế Cơ, An Húc Dương chỉ cười lạnh:
“Nếuông quản được tôi thì giờ tôi đã không phải là An Húc Dương rồi!”
Ồ, ồ,ồ, có nội tình gì đây! Tế bào “ông tám” của Hoa Hồ Điệp bị kích thích đến cựcđiểm.
Đángtiếc anh chàng không có thời gian để tám nhảm nữa, An Húc Dương nói xong đãxoay người chạy đến cửa sổ rồi lao xuống.
A a a!Nhảy lầu kìa!!!! Hoa Hồ Điệp kinh ngạc.
Anhchàng là người đầu tiên chạy đến bên cửa sổ, An Húc Dương ở dưới vẫy vẫy: “Nhảyxuống đây!”
Hoa HồĐiệp sợ hãi lắc đầu, đừng, người ta sợ lắm, đây là tầng hai, chỗ này cao lắm đấy.
“Bắtlấy cậu ta!” Bạch Thế Cơ lạnh lùng ra lệnh, mấy gã mặc đồ đen tiến đến gần HoaHồ Điệp.
Hoa HồĐiệp biến sắc… anh chàng không muốn bị bắt làm con tin! Ôi trời cao ơi..., anhchàng nhắm chặt mắt rồi nhảy xuống.
BạchThế Cơ tức giận, hai tay run run, ông ta nắm chặt cây ba toong trong tay, cậucon trai này của ông đúng là không phải người có đầu óc kinh doanh.
“Thưangài, có đuổi theo nữa không?” Quản gia cẩn thận hỏi.
“Khôngcần, từ nay về sau, toàn bộ công việc của công ty sẽ do tiểu thư toàn quyền phụtrách, còn thằng nhóc này, không cần để ý đến nó nữa!”
“Vâng”.
Lúc AnHúc Dương lao đến trước cửa nhà Tề Tiểu Bạch, Kỷ Hiểu Nguyệt phát hiện thế giớinày còn “huyền ảo” hơn cả trò chơi.
An HúcDương thật sự đã tìm được chỗ này!
“HiểuNguyệt không có ở đây!” Tề Tiểu Bạch chặn tình địch của anh trai ngoài cửa.
An HúcDương phá cửa vào, anh đi qua Tề Tiểu Bạch, ôm chặt lấy Kỷ Hiểu Nguyệt:
“HiểuNguyệt, anh nhớ em chết mất!”
HiểuNguyệt không sao, Hiểu Nguyệt không sao! An Húc Dương nở nụ cười, đôi mắt trongthoáng chốc trở nên tươi sáng.
Hoa HồĐiệp ngồi phịch xuống sàn thở hổn hển, nếu không tìm thấy cậu chắc mình... mìnhchết mất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]