Tốiđến, Tế Nguyệt Thanh Thanh vẫn lên mạng chơi game như mọi ngày. Vềchuyện gặp mặt, Đại Thần không nhắc đến nữa, giống như anh đang cho côthời gian để suy nghĩ. Còn Tế Nguyệt Thanh Thanh, cô cảm thấy có chútngượng ngùng khi để người khác biết thật ra cô rất muốn gặp mặt ĐạiThần. Hơn nữa, Tế Nguyệt Thanh Thanh cũng cảm thấy vài phần sợ hãi,sau khi gặp mặt không biết họ sẽ như thế nào.
Chuyệngặp mặt này giống như một loại rượu đang được lên men trong bình,nhìn qua thì thấy tĩnh lặng, nhưng bên trong mọi thứ đang âm thầm trỗidậy.
TếNguyệt Thanh Thanh và Phong Diệp Vô Nhai đều cảm nhận được, từ sau khiđưa ra quyết định gặp mặt, dường như hai người phối hợp ngày càng ăný hơn.
Thậtra, Tề Hạo không vội là có nguyên nhân.
Nếugiờ gặp nhau, anh chắc chắn cô gái nhỏ này sẽ bỏ chạy rất xa, thậmchí là bỏ việc rồi chơi trò mất tích. Vì vậy anh phải tìm lý do,nguyên nhân thích hợp để cô nàng này không thể bỏ chạy được nữa!
TềHạo tính sẽ lợi dụng đợt nghỉ Tết tới để xử lý tốt chuyện này,rồi mở đầu năm mới sẽ là một khung cảnh hoàn toàn mới: Năm sau cóthể đón đưa phu nhân đi làm, chắc chắn đây sẽ là một chuyện rất vuivẻ! Tề Hạo thích thú suy nghĩ về tương lai.
Đốivới việc này, Nhiếp Phong chỉ có thể tặng Tề Hạo bốn chữ: “Nhìn xatrông rộng”.
TềHạo lắc đầu: “Sai rồi, như vậy gọi là thận trọng từng bước”.
Đâychính là cuộc chiến khó khăn nhất trong cuộc đời anh, chỉ có thểthắng, không thể thất bại! Vì vậy, anh phải thận trọng từng bướcmột!
NhiếpPhong nhanh chóng sửa lại: “Sai rồi, phải nói là: Hồ ly có gian xảođến mấy cũng chỉ là hồ ly, sao có thể đối địch với một con sóitàn bạo và xảo quyệt được chứ?!”
Trongkhi người ta đang lập mưu tính kế, Tế Nguyệt Thanh Thanh vẫn còn ômmộng với Đại Thần, cô đang kề vai sát cánh chiến đấu với Phong DiệpVô Nhai.
Hômnay, cô và Đại Thần cùng tiến vào một phụ bản cấp độ Anh Hùng.
Phụbản cấp độ Anh Hùng dĩ nhiên mức độ khó khá cao nên Tế Nguyệt ThanhThanh và Phong Diệp Vô Nhai đều rất chăm chú. Nào ngờ đúng lúc quantrọng tiếng di động của Kỷ Hiểu Nguyệt vang lên.
Làđiện thoại của mẹ.
TếNguyệt Thanh Thanh thật muốn đập đầu vào tường!
Điệnthoại của mẹ sao lại luôn “giá lâm” vào thời khắc “kinh điển” như vậychứ!
“A lô,Hiểu Nguyệt à! Cậy bạn trai kia của con đúng là không tồi chút nào!Biết nhìn xa trông rộng lắm!” Mẹ Kỷ ở đầu dây bên kia cứ tự biên tựdiễn, không quan tâm đến ai hết.
KỷHiểu Nguyệt không biết nên nói gì, hai tay vừa thao tác trên bàn phímvừa tự hỏi: “Bạn trai nào cơ?”
Đểđối phó với mẹ, Hoa Hồ Điệp đã phải thay tên đổi họ không biết baonhiêu lần, giờ cô thật sự không biết nên dùng cái tên nào nữa!
“Tênanh chàng này hơi kỳ lạ một chút, Phong Diệp gì đó thì phải, nhưngmà rất thành thật lại thẳng thắn, còn rất biết chăm sócnữa!!@#!@#$...” Mẹ Kỷ vẫn tiếp tục nói liên miên chuyện ở đâu đâu, KỷHiểu Nguyệt xem chừng hiểu ra chút vấn đề, động tác cũng chậm lạimấy nhịp
Thì ralà Đại Thần!
Ngaysau đó Hiểu Nguyệt thấy vô cùng xúc động. Trời! Sao có thể là ĐạiThần được!
ĐạiThần đúng là người thuộc trường phái hành động, lần trước anh nói“Để anh xử lý”, sau đó đúng là anh đã giải quyết xong việc khó khănnày. Điều khiến cô không thể giải thích được là anh đã làm gì khiếnmẹ Kỷ cho rằng anh thành thật, thẳng thắn lại còn biết chăm sócvậy!
KỷHiểu Nguyệt càng thêm hâm mộ Đại Thần.
Lúcmẹ Kỷ gác máy, bà còn nhắn lại một câu rất hãi hùng:
“Mẹvà Phong Diệp đã nói chuyện xong rồi, qua thời gian này mẹ sẽ đếnthăm các con, tiện thể bàn hôn sự của hai đứa luôn. Con bé đáng giậnnày, nếu lần này con không đồng ý kết hôn thì mẹ cũng không cần đứacon gái như con nữa!”
Mẹ à,mẹ bảo con đi đâu tìm Phong Diệp Vô Nhai cho mẹ bây giờ?
KỷHiểu Nguyệt vô cùng khổ sở, ai ngờ cuộc đời lại “họa vô đơn chí” nhưvậy, vừa lơ là một chút, Tế Nguyệt Thanh Thanh đã đi đời nhà ma.
Nơi họbước vào là phụ bản Anh Hùng mức độ khó tương đối cao, người cócấp độ bình thường đều không dám vào. Thân thủ của hai người có thểcoi là ngang sức, nhưng Tế Nguyệt Thanh Thanh đã hy sinh nên chỉ cònlại Phong Diệp Vô Nhai đơn phương độc mã. Anh đang phải cố gắng hếtsức cầm cự.
ThấyTế Nguyệt Thanh Thanh tử vong, bốn con quỷ nhỏ nhanh chóng tập trunglại, Boss lớn nhân cơ hội này tung một chiêu liên hoàn khiến cột máucủa Phong Diệp Vô Nhai giảm mạnh.
Tế NguyệtThanh Thanh vừa lo lắng đợi hồi sinh, vừa không ngừng tự kiểm điểm.
Phíabên kia, cuộc chiến của Phong Diệp Vô Nhai cũng càng lúc càng kịchliệt. Trong tình trạng không có người giúp phục hồi khí huyết, cộtmáu của Phong Diệp Vô Nhai nhanh chóng sụt giảm với tốc độ chóngmặt.
Đúnglúc này, một bóng áo xanh nhanh chóng bay đến, gửi yêu cầu gia nhậpđội ngũ.
Lúcnày trong đầu Tế Nguyệt Thanh Thanh chỉ có một suy nghĩ, ngàn vạnlần không thể để tiếng tăm lẫy lừng cả đời của Đại Thần bị cô hủyhoại trong chốc lát được, vì thế cô vội vàng đồng ý.
Đếnkhi thấy rõ người mới tới là ai, Tế Nguyệt Thanh Thanh lại muốn đậpđầu vào tường.
Là LamSắc Yêu Cơ! Là tình địch!!!
Quátrình đợi được hồi sinh thật gian nan. Nhất là khi nhìn thấy PhongDiệp Vô Nhai kề vai chiến đấu với một cô gái bụng dạ khó lường, KỷHiểu Nguyệt càng thêm ấm ức.
Đợiđến lúc hồi sinh xong, Lam Sắc Yêu Cơ và Phong Diệp Vô Nhai đã chiếmlấy vị trí tấn công tốt nhất, Tế Nguyệt Thanh Thanh đành ngậm ngùihồi máu giúp hai người họ.
Bựcmình quá đi mất!
Sau khithắng lợi, ba người bình tĩnh nhìn Boss ngã xuống, không vội chạyđến nhặt trang bị đắt tiền mà Boss vừa làm rơi ra.
LamSắc Yêu Cơ: “Phong Diệp Vô Nhai, anh địnhcảm ơn tôi thế nào đây?”
PhongDiệp Vô Nhai: “Tất cả trang bị cho cô cảđấy”.
LamSắc Yêu Cơ: “Tôi không cần trang bị, tôimuốn có anh”.
TếNguyệt Thanh Thanh nổi giận, ức chế lâu ngày cuối cùng cũng bùng lên:
“Này,anh ấy đã có vợ rồi, trang bị kia cho cô cả đấy, còn những thứ kháccô đừng có nằm mơ!”
TếNguyệt Thanh Thanh sử dụng quyền lợi đội trưởng, lập tức đuổi LamSắc Yêu Cơ ra khỏi đội.
TềHạo mỉm cười, trên khuôn mặt đẹp trai toát lên vẻ quyến rũ mê người,thì ra cô ấy cũng biết ghen!
LamSắc Yêu Cơ: “Á à…! Cô đuổi tôi ra khỏitổ đội à! Cô đúng là đồ con gái không có lương tâm, vừa rồi ai cứuphu quân của cô rồi lại cứu cô hả!”
TếNguyệt Thanh Thanh không thèm quan tâm đến cô ta, quay sang Phong Diệp VôNhai nói:
“Ôngxã, chúng ta đi thôi”.
TềHạo nghe một tiếng “ông xã” của Tế Nguyệt Thanh Thanh mà như mở cờtrong bụng, rồi rất phối hợp đi theo sau Tế Nguyệt Thanh Thanh.
LamSắc Yêu Cơ: “Phong Diệp, không ngờ anhcũng có tố chất sợ vợ”.
Tâmtrạng ai đó đang rất tốt nên lờ đi luôn.
Làmxong nhiệm vụ, hai người đứng trên vách đá ở Tử Thanh Sơn ngắm cánhđồng hoa oải hương, thỉnh thoảng nói chuyện vài câu. Ánh mặt trờitrải khắp không gian, cả biển hoa tím xanh rực rỡ trong sắc vàng củanắng.
Độtnhiên Phong Diệp Vô Nhai lại nói: “Bà xã, hômnay anh rất vui”.
TếNguyệt Thanh Thanh không biết nên trả lời thế nào, chỉ gửi lên mộticon mặt cười.
Ta LàMột Con Rồng đứng canh bên cạnh nửa ngày, thấy tâm trạng hai vị thầntiên đáng rất tốt nên vội vàng chạy đến trước mặt khóc lóc:
“Cứumạng với… Tế Nguyệt ơi! Cứu mình với!”
Thậtra tiếng kêu “cứu mạng” này Hoa Hồ Điệp đã muốn hô lên từ lâu nhưngsáng nay, anh chàng còn chưa kịp kêu khóc đã bị Kỷ Hiểu Nguyệt dùngcây lau nhà đuổi đi. Vì thế anh chàng quyết định bám đuôi, đợi KỷHiểu Nguyệt vui vẻ mới dám nhào đến cầu cứu, anh chàng đúng là đãhao tâm tổn sức rất nhiều. Ai bảo anh chàng có việc cần người tagiúp chứ!
Ta LàMột Con Rồng: “Tế Nguyệt cứumình với… Mình bị bà xã bỏ rồi…!”
Sau đólà một loạt icon khóc lóc.
TếNguyệt Thanh Thanh: “Không phải cậu muốn được bỏtừ lâu rồi sao?”
Ta LàMột Con Rồng: “Ai nói vậy chứ? Ai nói vậychứ? Ai nói vậy chứ? Ai nói vậ chứ? Ai nói vậy chứ?”
Xem ra,tên này phát điên thật rồi.
PhongDiệp Vô Nhai: “Dùng sự chân thành của cậulàm cô ấy 57. Động lòng đi”.
Ta LàMột Con Rồng: “Tôi dùng rồi! Ngày nào tôicũng mua hoa, ngày nào cũng xin lỗi, chết bao nhiêu lần tôi cũng khôngsợ, bị giết đến giáng cấp tôi cũng muốn tìm cô ấy. Bây giờ anh emhuynh đệ trong Bang Không Tưởng nhìn thấy tôi đều không ngần ngại mà ratay giết chết, nhưng bà xã vẫn không thèm để ý đến tôi!”
Việcnày đúng là có thật, ngày nào cũng có người đến trước cửa BangKhông Tưởng xem trò hay, kênh Thế Giới cũng vì vậy mà sôi nổi hơnhẳn.
PhongDiệp Vô Nhai đột nhiên triết lý: “Vì thế khôngthể đắc tội với bà xã phu nhân được!”
Ta LàMột Con Rồng tròn mắt hỏi: “Nếu anh bị Tế Nguyệt ly dị,anh sẽ làm gì?”
PhongDiệp Vô Nhai: “Không thể nào, cô ấy khôngcó cơ hội ấy đâu”.
TếNguyệt Thanh Thanh: “… >_
PhongDiệp Vô Nhai: “Nếu thật sự có ngày ấy,tôi sẽ cướp dâu”.
TếNguyệt Thanh Thanh: “…”
ĐạiThần, anh đúng là ngang ngược đến mức khiến người khác phải giậnđiên lên, nhưng mà… Tế Nguyệt Thanh Thanh vẫn thấy vui vẻ.
Liệuđiều đó có thể hiểu là Đại Thần sẽ không lấy ai khác ngoài côkhông?
Nghĩvậy, Tế Nguyệt Thanh Thanh lại đỏ mặt, còn Ta Là Một Con Rồng hộcmáu vì ghen tị.
Vì saomình lại không thể cướp dâu được chứ?
Ta LàMột con Rồng đột nhiên hiểu ra.
Ta LàMột Con Rồng: “Mình muốn thăng cấp! Mình muốnthăng cấp! Hai người phải giúp mình thăng cấp!! Sau khi thăng cấp mìnhsẽ đi cướp bà xã về!”
Cóchí khí lắm!
Thươngtình lần đầu anh chàng nghiêm túc như vậy, Tế Nguyệt Thanh Thanh đồngý dẫn chú sâu lười này cùng thăng cấp. Dĩ nhiên Đại Thần không có ýkiến gì, nói theo cách khác của anh thì:
“Bàxã phu nhân quyết định là được!”
Họlại khiến Ta Là Một Con Rồng hậm hực ghen tị.
Sauđó, hai người dẫn Ta Là Một Con Rồng đi thăng cấp.
Thậtra, từ đầu cấp độ của Hoa Hồ Điệp đã cao hơn Măng Mọc Sau Mưa, nhưngai bảo anh chàng là một con sâu lười, thăng cấp như một con rùa, “rùa”đến mức để một người đi sau vượt mặt, kết quả hết bị cưỡng hôn lạiđến ly hôn.
Sau khiđược “cải cách”, Ta Là Một Con Rồng thề sẽ “cày bừa chăm chỉ”,quyết chí “tự lực tự cường”. Anh chàng lấy những tấm thẻ kinhnghiệm lần trước lừa được của An Húc Dương ra nạp dần, sau đó bắtđầu điên cuồng lao vào thăng cấp, anh chàng muốn thăng cấp trước đêmgiao thừa! Không ăn, không uống, không ngủ, phải thăng cấp cao hơn MăngMọc Sau Mưa, sau đó đi cưỡng hôn!
Con sâulười biếng hăng hái thật rồi!
TếNguyệt Thanh Thanh tranh thủ hỏi Đại Thần:
“ĐạiThần, anh gọi điện cho mẹ em thật sao?”
PhongDiệp Vô Nhai: “Ừ”.
TếNguyệt Thanh Thanh: “>0
KỷHiểu Nguyệt có cảm giác mây đen đang kéo đến trên đầu.
PhongDiệp Vô Nhai: “Bác nói từ nhỏ đến giờ emkhông có ai theo đuổi nên từ lúc em 15 tuổi, bác đã phải giúp em tìmchồng rồi”.
TếNguyệt Thanh Thanh: “…”
Ôi… ôi…ôi!!! Không phải không có ai theo đuổi, mà là cô không dám để cho mẹbiết, cô sợ sau khi biết chuyện, mẹ Kỷ sẽ dọa chàng trai ngây thơ nhàngười ta chạy mất dép! Đến lúc đó liệu cô còn mặt mũi để sống trênđời này nữa không? Nhưng mẹ Kỷ có nhất thiết phải đem chuyện này ranói với Đại Thần không chứ?!
TếNguyệt Thanh Thanh: “Mẹ em còn nói chuyện gìnữa không?”
PhongDiệp Vô Nhai: “Cũng không có gì, mẹ em chỉtrò chuyện đôi chút về quá trình trưởng thành của em thôi”.
Quátrình trưởng thành!!!
Quátrình trưởng thành rốt cuộc phải cần bao nhiêu cái “đôi chút” mới cóthể nói hết vậy!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]