Chương trước
Chương sau
Từ VịnhBích Hải trở về, suốt dọc đường Kỷ Hiểu Nguyệt một mực im lặng, không nói mộtcâu nào. An Húc Dương và Hoa Hồ Điệp đã dùng mọi cách nhưng Kỷ Hiểu Nguyệt vẫnkhông chịu mở lời. Về đến nhà, Kỷ Hiểu Nguyệt nhanh chóng đóng cửa, nhốt haingười kia ở bên ngoài.

Vì saotrong tâm trí cô cứ hiện luôn khuôn mặt tươi cười dịu dàng trong tiếng đàndương cầm đầy mê hoặc của kẻ xấu xa kia nhỉ?

Vì saobên tai cô cứ vang lên giọng nói nhẹ nhàng cuốn hút dưới bầu trời ngập trànpháo hoa ấy?

Kỷ HiểuNguyệt cảm thấy vô cùng bối rối, phiền muộn, thật… khó giải thích!

An HúcDương và Hoa Hồ Điệp đứng bên ngoài khó hiểu nhìn nhau.

An HúcDương: “Sao cậu không ở cùng cô ấy?”

Hoa HồĐiệp: “Vậy sao cậu không ở cùng cô ấy?”

An HúcDương: “Cậu biết rõ tôi bị cánh phóng viên làm cho quay cuồng đầu óc, lúc xử lýxong cũng đã mười hai giờ rồi. Thấy phòng cô ấy không có ánh đèn, tôi nghĩ côấy ngủ, sợ làm phiền cô ấy nghỉ ngơi nên tôi mới không đến tìm. Cậu thì sao, khôngphải lúc nào cậu cũng liên lạc với cô ấy trên mạng sao, cô ấy xảy ra chuyện tạisao cậu lại không biết?”

Hoa HồĐiệp: “Này, cậu nói chuyện có lý một chút được không? Cô ấy lên mạng thì cũnglà ở cùng ông xã, tôi mà đến gần thì chỉ có nước bị chém thôi. Ông xã cô ấykhủng khiếp thế nào không phải cậu không biết!”.

An HúcDương: “Đó chỉ là trò chơi thôi! Nếu cậu thật sự quan tâm Kỷ Hiểu Nguyệt thìsao đến việc cô ấy xảy ra chuyện cậu cũng không biết?”

Hoa HồĐiệp: “Này, tôi cũng có bà xã đấy biết không? Dù tôi muốn quan tâm đến cô ấycũng phải có cơ hội mới được, cậu không biết Măng Mọc Sau Mưa đáng sợ thế nàođâu! Cô ấy…”

An HúcDương: “Đừng có nhắc đến mấy trò chơi ấy với tôi!”

Hoa HồĐiệp: “Là cậu muốn theo đuổi cô ấy chứ không phải tôi! Bạn gái mình mà khôngchăm sóc được, bây giờ trách tôi có tác dụng gỉ?”

An HúcDương: “…”

Cánhcửa đột nhiên mở ra, khuôn mặt tức giận của Kỷ Hiểu Nguyệt xuất hiện:

“Đủ rồiđấy! Hai người có thấy phiền không, tôi nói lại một lần nữa, TÔI – KHÔNG –SAO!”

Rồi“rầm” một tiếng, cánh cửa lại bị đóng chặt lại.

Hoa HồĐiệp: “!@#$#%$^$^$^$”

An HúcDương: “@#$%#$”

Đúng làkhông sao thật, cô chỉ cần yên lặng một chút.

Trênmàn hình máy tính, sau khi được xử lý cẩn thận, hình ảnh Tử Y Nữ Hiệp cưỡi hạctiên, Bạch Y Thư Sinh đứng dưới ngước mắt nhìn lên, tạo nên một khung cảnh đặcbiệt nên thơ trữ tình.

TếNguyệt Thanh Thanh đăng nhập. Phong Diệp Vô Nhai rõ ràng là đã chờ khá lâu.

TếNguyệt Thanh Thanh: “Anh lên mạng rồi à?”

PhongDiệp Vô Nhai: “Anh đang đợi em”

Đợimình? Đại Thần thẳng thắn thật… Đột nhiên cô muốn biết Đại Thần đón Giáng sinhthế nào. Không biết anh ấy có… đợi cô?

PhongDiệp Vô Nhai: “Mình làm nhiệm vụ nhé?”

TếNguyệt Thanh Thanh: “Được”

PhongDiệp Vô Nhai: “Đến Tử Thanh Sơn đi”

Yêu maquỷ quái ở Tử Thanh Sơn nhiều nhất, rất thích hợp với yêu cầu lúc này của Tế NguyệtThanh Thanh. Lần này mục đích đến Tử Thanh Sơn tu luyện đặc biệt khác so vớinhững lần trước đó.

TếNguyệt Thanh Thanh lúc này khác xưa rất nhiều. Trên mình khoác chiếc áo choàngBạch Hồ, toàn thân bận Long Chiến Y. Giờ cô đánh đâu thắng đó, sức mạnh khônggì ngăn cản nổi.

TếNguyệt Thanh Thanh chuyển tức giận thành sát khí, đi trước càn quét yêu ma nhưvũ bão. Phong Diệp Vô Nhai ngự kiếm phi hành theo sát phía sau, không vội vànggiết yêu quái mà chỉ yểm trợ và thêm máu khi Tế Nguyệt Thanh Thanh không chốngđỡ được. Vì thế, trên màn hình, Tử Y Nữ Hiệp đại khái sát giới, cô đến đâu chỗđó ngập tràn sắc tím, yêu quái chết nhiều như ngả rạ. Còn Đại Thần oai phonglẫm liệt theo sau Tử Y Nữ Hiệp nghiễm nhiên trở thành “Sứ giả hộ hoa”, dù khôngphải lúc nào cũng ra tay nhưng một khi đã ra tay sẽ gây ra một trận gió tanhmưa máu, phối hợp vô cùng ăn ý cùng Tế Nguyệt Thanh Thanh.

Lúc haingười lên đỉnh Tử Thanh Sơn ngắm nhìn mây mờ che phủ ánh hoàng hôn, tâm trạngKỷ Hiểu Nguyệt đã thoải mái hơn rất nhiều.

PhongDiệp Vô Nhai lặng lẽ đứng cạnh bên Tử Y Nữ Hiệp, áo giáp vàng tỏa hào quang rựcrỡ trong ánh chiều tà.

TửNguyệt Thanh Thanh: “Cám ơn anh”.

Bảnthân Kỷ Hiểu Nguyệt cũng không hiểu vì sao cô lại buộc miệng nói như vậy. Thếnên sau khi gửi tin nhắn lên cô lập tức rơi vào trạng thái bối rối, ngượngngùng.

PhongDiệp Vô Nhai: “Muốn cảm ơn anh thì em thổi mộtkhúc tiêu đi”.

Vũ khícủa Tử Y Nữ Hiệp vốn là một cây thanh tiêu, nhưng từ trước đến giờ cô lại chưatừng sử dụng qua công dụng này. Lắc qua lắc lại cả nửa ngày cô mới thổi đượcgọi là mấy nốt nhạc. Dĩ nhiên để đạt đến trình độ thanh tao, có lẽ phải luyệntập nhiều.

Tronglúc Tế Nguyệt Thanh Thanh thổi tiêu, Phong Diệp Vô Nhai nhanh chóng phi thânlên rặng trúc đối diện vung mấy đường kiếm, trong không trung chợt lóe lênnhững tia sáng trắng. Tế Nguyệt Thanh Thanh dần nhận ra anh đang dùng kiếm vẽnên một hình trái tim trong không khí.

ĐạiThần… đang thổ lộ?

TếNguyệt Thanh Thanh hiểu, nếu cô còn tiếp tục nghịch cây tiêu này đúng là rất“sát phong cảnh”, nhưng đột ngột cô cũng không tìm được chủ đề gì để nói. Tronggiây phút đó Tế Nguyệt Thanh Thanh chỉ biết cầm Ngọc Tiêu yên lặng đứng đó.

PhongDiệp Vô Nhai dần chậm động tác, buông kiếm, đến bên cạnh Tế Nguyệt Thanh Thanhcùng cô ngắm hoàng hôn.

***

Nhữngngày tiếp theo đúng như Kỷ Hiểu Nguyệt mong muốn, cuộc sống của cô thực sự rấtyên bình.

Tronggame, Tùng Phong Hàn không lên mạng nữa, Hồ Hoa Điệp bị Măng Mọc Sau Mưa nghiêmkhắc theo dõi nên cũng không có thời gian đến quấy rầy Tế Nguyệt Thanh Thanh.Tế Nguyệt Thanh Thanh và Phong Diệp Vô Nhai giờ có thể thoải mái tận hưởng thếgiới riêng của hai người mà không bị ai làm phiền.

Lần nàocũng vậy, cứ Tế Nguyệt Thanh Thanh đăng nhập được một lúc thì Phong Diệp VôNhai cũng lên mạng. Việc này khiến Tế Nguyệt Thanh Thanh từng nghi ngờ khôngbiết Phong Diệp Vô Nhai gắn ra đa theo dõi lên người cô không.

TếNguyệt Thanh Thanh: “Anh có thiên lý nhãn đấy à?”

PhongDiệp Vô Nhai (rất nghiêm túc): “Không hề”.

TếNguyệt Thanh Thanh nghĩ, óc hài hước của Đại Thần hình như hơi “nhạt”.

PhongDiệp Vô Nhai: “Nhưng anh có linh tê”. [1]

“Tâmhữu linh tê nhất điểm thông”. [2]

[1]Sừng tê giác, còn gọi là tê thông thiên, theo truyền thuyết thời cổ đại TrungQuốc , sừng bên ngoài có vệt trắng như tơ, bên trong có lỗ nhỏ thông suốt từgốc đến mũi.

[2]Câu thơ trong bài thơ Vô đề của Lý Thương Ẩn, ý nói trong lòng có sừng tê nênrất hiểu ý nhau.

Đượcrồi, Tế Nguyệt Thanh Thanh thừa nhận óc hài hước của Đại Thần rất “nóng”, nóngđến mức hai bên gò má Kỷ Hiểu Nguyệt cũng nóng theo. Đại Thần đã thay đổi vôcùng ngoạn mục nữa là khác. Nhớ lần trước khi Tế Nguyệt Thanh Thanh hỏi ĐạiThần đón Giáng sinh thế nào? Đại Thần đáp một câu rất gọn: “Ngủ” . Tế NguyệtThanh Thanh đang định coi như mình chưa hỏi gì thì đột nhiên Đại Thần lại nóithêm: “Anh mơ thấy em”

TếNguyệt Thanh Thanh liền bốc cháy!

Cô phảinhanh chóng thích ứng với “óc hài hước nóng bỏng” này của Đại Thần thôi.

Nhưnghình như gần đây Đại Thần khá bận, anh thường xuyên cắm máy hành công, cũngphải thôi đang là cuối năm mà! Kỷ Hiểu Nguyệt cũng không khác Đại Thần là mấynên nhanh chóng tập thói quen mới, đến công ty là vào game. Dù sao vừa làm việcvừa cắm máy chắc cũng không sao đâu!

Có vẻnhư sau lần đến Tử Thanh Sơn đợt đó, hai người ngày càng thêm ăn ý. Tế NguyệtThanh Thanh và Phong Diệp Vô Nhai thường xuyên sóng vai nhau đứng lặng lẽ trênđỉnh núi cao hoặc trong u cốc tịch mịch, hiếm hoi lắm mới thấy trò chuyện cùngnhau một hai câu.

PhongDiệp Vô Nhai: “Mấy ngày nữa có cuộc thi dànhcho các cặp vợ chồng. Chúng ta tham gia nhé?”

TếNguyệt Thanh Thanh: “Sao anh biết?”

PhongDiệp Vô Nhai: “Trong diễn đàn có thông báo”.

TếNguyệt Thanh Thanh vội lên diễn đàn tìm hiểu. Đúng là có thật!

Để chàomừng năm mới, trong game đã thiết kế rất nhiều cuộc thi dành cho các cặp vợchồng nhưng có hai nhiệm vụ Tế Nguyệt Thanh Thanh thấy hứng thú nhất. Một lànhiệm vụ theo giờ, thời gian diễn ra là tối thứ Sáu, phần thưởng của nhiệm vụnày không nhỏ. Tế Nguyệt Thanh Thanh còn nghĩ, đến lúc đó nhất định phải thamgia cùng Đại Thần, không chừng họ có thể thu về mấy bảo bối hiếm gặp như áokhoác Bạch Hồ, Long Chiến Y.

Hai làcuộc thi trang trí nhà mới, thời gian hạn chế trong vòng một tháng. Trong mộttháng phải đăng hình ảnh tham gia dự thi của mình lên diễn đàn để những ngườichơi khác bình chọn. Người tham gia dự thi phải đăng ảnh chụp mọi góc độ ngôinhà, sau đó là một đoạn phim ngắn ghi lại cuộc sống trong ngôi nhà mới của haivợ chồng.

Cuốicùng Tế Nguyệt Thanh Thanh cũng có việc để làm. Trước đây, Phong Diệp Vô Nhaimua rất nhiều đồ trang trí, mà ngôi nhà của bọn họ - một tòa thành cổ đại khálớn, đủ để Tế Nguyệt Thanh Thanh chạy tới chạy lui, mải mê sắp xếp đồ dùng giađình.

Lúc TềHạo ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu, đã thấy Tử Y Nữ Hiệp đang tất bật trong“nhà”. Dù chỉ là trong game nhưng Tề Hạo vẫn cảm thấy vô cùng ấm áp, khóe môikhẽ nở một nụ cười.

NhiếpPhong thấy vậy gõ nhẹ lên mặt bàn rồi đẩy một chồng tài liệu đến trước mặt TềHạo:

“Tề đạithiếu gia, món ăn tinh thần không thể lấp đầy được dạ dày, nhân viên cả tòa nhàđang đợi cậu phát lương đấy!”

Tề Hạonhìn Nhiếp Phong rồi lại mỉm cười: “Cậu không hiểu được đâu”, sau đó hạ bút kýxuống tập tài liệu xong, tiếp tục vùi đầu vào công việc. Giờ anh phải tranh thủthời gian để hoàn thành sớm mọi việc, như vậy anh mới được nhanh chóng chơigame với Kỷ Hiểu Nguyệt.

Nhìn TềHạo bỗng trở nên tích cực làm việc, Nhiếp Phong cảm thấy có chút không kịpthích ứng!

Khi sắpbố trí nhà xong, Tế Nguyệt Thanh Thanh gọi Đại Thần đến tham quan, góp ý, sauđó lại cặm cụi sắp xếp không biết mệt mỏi theo ý kiến của Đại Thần. Toàn bộthời gian nghỉ Tết Dương lịch, Tế Nguyệt Thanh Thanh đều dành để làm việc này.

Đôi khiTế Nguyệt Thanh Thanh vừa chuyển đồ vừa lên ý tưởng quay gì cho đoạn phim.Trước đây, cô và Đại Thần lúc ở bên nhau chỉ chủ yếu dành thời gian đi đánhquái, rất ít khi ở nhà, giờ muốn quay phim về ngôi nhà của hai người thật khócó ý tưởng tốt…

TếNguyệt Thanh Thanh nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra nên lại quyết định đihỏi Đại Thần.

PhongDiệp Vô Nhai thoáng im lặng rồi nói: “Em thổi tiêuđi”.

Tế NguyệtThanh Thanh nhớ lại hình ảnh một người thổi tiêu, một người múa kiếm trên TửThanh Sơn ngày đó. Lúc ấy Phong Diệp Vô Nhai múa kiếm rất đẹp còn cô lại thổitiêu quá tệ. Nghĩ vậy, Tử Nguyệt Thanh Thanh quyết định luyện tập thổi tiêu!

Đến lúcTế Nguyệt Thanh Thanh thổi tiêu khá hay rồi, cô liền cùng Đại Thần quay mộtđoạn “Tiêu kiếm hợp bích” ở vườn hoa trong tòa thành họ đang sống. Thật khôngngờ đoạn clip ấy sau khi được up lên diễn đàn đã nhanh chóng tạo bão. Tế NguyệtThanh Thanh thấy thế càng thêm tự tin!

Việcmột người điên cuồng thăng cấp như Tế Nguyệt Thanh Thanh gần đây “bỏ võ theovăn” khiến người người xôn xao, ngay cả Tiểu Đậu Tử và Bánh Trôi Tròn Tròn cũngphải chạy đến hỏi Tế Nguyệt Thanh Thanh xem liệu có phải cô nàng đã xảy rachuyện gì không.

Nhìnhai vị Vực chủ phu nhân cấp độ nay đã tăng cao, Tế Nguyệt Thanh Thanh đáp lạimột câu đầy văn vẻ:

“Đánhđánh giết giết chi bằng thoái ẩn giang hồ”.

MăngMọc Sau Mưa lời ít mà ý nhiều tổng kết lại một câu:

“Ôichao! Chí hướng của phụ nữ sau kết hôn đây mà!”

TiểuĐậu Tử và Bánh Trôi Tròn Tròn rất nhanh hiểu ý. Nhưng vì sao hai cô nàng khôngăn ý được với hai ông chồng quý báu nhỉ?

Đúnglúc này, Ta Là Một Con Rồng đăng nhập. Măng Mọc Sau Mưa quyết định tung tuyệtkỹ dạy chồng, cô ngoắc ngoắc tay với Ta Là Một Con Rồng:

“Ôngxã, lại đây!”

Ta LàMột Con Rồng nịnh nọt chạy đến: “Bà xã, anh đến đây!”

MăngMọc Sau Mưa vung tay chém xuống, cột máu của Ta Là Một Con Rồng giảm mạnh, anhchàng vẫn nịnh bợ hỏi han:

“Bàxã, anh lại làm gì sai à? Anh nhất định sẽ sửa!”

TiểuĐậu Tử và Bánh Trôi Tròn Tròn: “…”

TiểuĐậu Tử: “Nếu là Lãnh Huyết Vô Kỵ, anh tanhất định sẽ chém lại”.

BánhTrôi Tròn Tròn: “Nếu là Đạp Huyết Vô Ngân, anh tasẽ bắt mình trồng rau cả đêm để kiểm điểm, vườn nhà mình đã trồng kín chỗ rồi”.

MăngMọc Sau Mưa: “Các cậu đoán thử xem, nếu là ĐạiThần anh ấy sẽ làm gì?”

TếNguyệt Thanh Thanh quyết định không để ý đến “nhóm các bà vợ” vô vị này nữa,một mình đi tu luyện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.