Kỷ HiểuNguyệt thay quần áo rồi bước ra khỏi phòng, cũng may cô có mang quần áo đithay, nếu không đúng là đã bị Tề Hạo hại chết rồi. Hoa Hồ Điệp liếc mắt nhìn KỷHiểu Nguyệt thoắt cái đã trở nên rực rỡ, anh chàng không thấy bất ngờ, chỉ ngápmột cái rồi tiếp tục giả chết.
Từ lúcgặp lại nhau, đây là lần đầu tiên An Húc Dương thấy Kỷ Hiểu Nguyệt mặc đồ trẻtrung như vậy, không kiềm chế được liền giật mình đứng dậy.
Bỏ đicặp mắt kính đen cồng kềnh, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô càng thêm thanhtú, quyến rũ, mái tóc đen còn ướt rối tung sau vai, sáng bóng. Chiếc áo tímnhạt, váy trắng tinh khôi kết hợp cùng đôi bốt đen bóng càng làm tôn lên dángvẻ yểu điệu của cô.
Khôngngờ bên trong bộ đồ lỗi thời lại ẩn giấu một thân hình đẹp, thậm chí còn xinhđẹp, duyên dáng hơn cả cô bé trong trí nhớ của An Húc Dương, đôi mắt anh thoángbừng lửa. Dù cách nhau một chiếc sô pha và một đoạn hành lang nhưng dường nhưanh vẫn có thể ngửi được mùi hương thơm ngát sau khi tắm trên cơ thể cô
“Thanhthủy xuất phù dung” [1] chínhlà thế này đây!
[1] Câu thơtrong bài Kinh loạn ly hậu thiên ân lưu dalang ức cực du thư hoài tăng
Giang Hạ Vi thái thủ lương tể của Lý Bạch,ca ngợi vẻ đẹp tự nhiên.
Sau khibị sói tập kích, Kỷ Hiểu Nguyệt vẫn trong trạng thái đề phòng, ngay cả ánh mắtAn Húc Dương cũng khiến cô lùi về phía sau một bước theo bản năng:
“Anhnhìn gì vậy?”
“Em đẹpquá!” An Húc Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-ho-ly-pk-dai-ca-soi-xam/3124427/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.