Chương trước
Chương sau
Độtnhiên chuông cửa kêu dồn dập, kéo cô tỉnh dậy từ trong giấc ngủ nặng nề.

“Aivậy?” Kỷ Hiểu Nguyệt mắt nhắm mắt mở trong trạng thái lâng lâng đi lại phíacửa.

Kếtquả...

“HiểuNguyệt!” Một vòng ôm ấm áp lập tức khiến Kỷ Hiểu Nguyệt tỉnh cả ngủ nhanh chóngvề với thực tại.

Phảnứng đầu tiên của Kỷ Hiểu Nguyệt là giơ chân tung cước, tiện tay nghiêng ngườidễ dàng quật ngã đối phương còn chưa kịp phòng bị kia xuống đất.

“Á...”

Cùngvới một tiếng kêu thất thanh, Kỷ Hiểu Nguyệt kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn ngườiđàn ông đang ôm bụng gập người rên rỉ:

“An HúcDương? Sao anh lại ở đây?”

Đangnhiệt huyết hưng phấn lại bị đánh bầm dập, tả tơi, An Húc Dương ngước mắt lênnhìn, rồi nhanh chóng nở nụ cười.

Kỷ HiểuNguyệt mặc bồ đồ ngủ hình chú mèo Kitty thật đáng yêu!

Bị cườimỉa mai, Kỷ Hiểu Nguyệt đóng “rầm” cửa lại, vừa tức giận vừa ngượng ngùng.

“HiểuNguyệt”. An Húc Dương nhẹ nhàng gõ cửa. “Mở cửa cho anh được không? Để gặp đượcem, một ngày một đêm anh không ăn, không uống, không ngủ rồi đấy. Vừa xuống máybay là anh chạy đến đây ngay, em nhẫn tâm để anh đứng bên ngoài thế này sao?”

“HiểuNguyệt, anh xin lỗi, vừa rồi anh lỗ mãng quá, nhưng anh có rất nhiều điều muốnnói với em”. An Húc Dương đứng bên ngoài gõ cửa mãi không thôi.

Kỷ HiểuNguyệt vừa vội vàng đánh răng rửa mặt vừa chán nản nhìn đồng hồ treo tường. Mộtgiờ rồi! Cô đã ngủ một mạch đến một giờ chiều! >_

Vộivàng liếc nhìn máy tính, thật may, Phong Diệp Vô Nhai vẫn ngồi cạnh Tế NguyệtThanh Thanh, hai người vẫn đang tu luyện. Đại Thần vẫn chưa dậy?

TiếngAn Húc Dương ngoài cửa vẫn vọng vào không ngừng. Để tránh thu hút đám săn ảnh,thay quần áo xong, Kỷ Hiểu Nguyệt vội vàng kéo An Húc Dương vào, nhìn ngó xungquanh, chắc chắn không có ai cô mới yên tâm đóng cửa.

“Em yêntâm, anh lén về nên không ai biết anh ở đây đâu!” An Húc Dương đứng sau Kỷ HiểuNguyệt nở nụ cười tươi rói, căn phòng nhỏ bỗng trở nên tươi sáng lạ thường. KỷHiểu Nguyệt quay lại vặn vẹo:

“Anhđang chụp ảnh ở nước ngoài. Sao đột nhiên lại quay về thế?”

“Vì anhnhớ em!” An Húc Dương đúng là mỗi lời nói không khiến người khác kinh ngạc thìchết không yên.

Kỷ HiểuNguyệt cứng đờ, khóe môi khẽ giật, nói không nên lời.

...

Đừngthẳng thắn vậy chứ!

An HúcDương mỉm cười, thoải mái quay người tiến đến chiếc ghế sô pha màu cam đỏ rồingồi xuống.

“Em cógì ăn không? Anh đói quá! Đồ ăn trên máy bay anh không ăn được”.

Sắc đỏcam của chiếc ghế sô pha kết hợp với nền trắng áo sơ mi của An Húc Dương tạonên cảm giác vô cùng dễ chịu.

Anh tađúng là rất tùy tiện!

Đượcrồi! Kỷ Hiểu Nguyệt cũng chưa ăn gì! Mở tủ lạnh, cô lục lọi tìm kiếm những thứcó thể ăn được.

Mì ănliền.

Bánhbích quy.

Khoaitây chiên.

...

Cuốicùng, cô quyết định lấy thêm ra hai quả cà chua và hai quả trứng.

An HúcDương không biết đã tiến lại gần từ lúc nào, thấy Kỷ Hiểu Nguyệt “đào” mấy thứnày ra từ tủ lạnh, lông mày anh càng lúc càng nhíu chặt:

“Bìnhthường, em vẫn ăn mấy thứ này à?”

Kỷ HiểuNguyệt nhún vai, sống một mình nên cô ăn uống rất tùy tiện. Hơn nữa hai ngàynay mải chơi game, cô cũng không có thời gian nấu cơm, vì vậy...

An HúcDương nhanh chóng ném gói mì ăn liền vào trong tủ lạnh: “Đừng ăn cái này nữa,em chơi game đi, anh ra ngoài một lát rồi về nhanh thôi”. An Húc Dương nói xongliền đi ra ngoài.

“Này...”

Kỷ HiểuNguyệt đang đỉnh hỏi anh muốn làm gì thì An Húc Dương đột ngột quay người, tươicười rạng rỡ: “Nhớ đấy, không được ăn mấy thứ linh tinh kia đâu, đợi anh vềnhé”.

Khôngphải anh ta nói mới xuống máy bay sao? Phải rất mệt mỏi chứ, sao nét mặt cứrạng ngời vậy?

Nhìncánh cửa mở ra rồi khép lại, Kỷ Hiểu Nguyệt gãi đầu.

Anhchàng An Húc Dương này sau khi bị mọi người đuổi giết trong game thì yên lặngđến bất thường, giờ lại đột ngột xuất hiện ở đây, không hề nhắc đến chuyệntrong game, còn tỏ ra rất bí ẩn nữa. Rốt cuộc anh ta muốn làm gì vậy nhỉ?

Kỷ HiểuNguyệt nhún vai, quyết định mặc kệ không quan tâm đến anh ta nữa.

An HúcDương vốn nổi tiếng kén ăn, hơn nữa còn có yêu cầu rất cao với đồ ăn. Từng cóngười viết một bài phóng sự đặc biệt về thói quen ăn uống của anh, nhưng ngườita thuộc diện “vạn người mê” vẫn cứ là “vạn người mê”! Tin tức này không nhữngkhông ảnh hưởng đến hình tượng An Húc Dương, mà “kén ăn” bỗng dưng còn trởthành từ đồng nghĩa với “thanh tao”, “cao quý”.

Vì thế,những thứ trong tủ lạnh của cô dĩ nhiên không thể phù hợp với khẩu vị của Anđại thiếu gia rồi. Nhưng An Húc Dương lại nói đúng một việc, cô cứ chơi gametrước đã.

Kỷ HiểuNguyệt ngồi trước máy tính. Trên màn hình, Tử Y Nữ Hiệp và Đại Thần đang sóngvai ngồi bên hồ sen, xung quanh một làn sương mờ nhẹ nhàng bao phủ, chim hót,hoa nở, đúng là tiên cảnh chốn nhân gian. Không khí nơi đây hoàn toàn cách biệtvới thế giới bên ngoài, cả thế giới dường như chỉ còn lại hai người, Phong DiệpVô Nhai và Tế Nguyệt Thanh Thanh.

Sau vàiphút nhìn đến độ say mê, Kỷ Hiểu Nguyệt mới nhẹ nhàng di chuột, Tử Y Nữ Hiệpthướt tha đứng dậy. Hệ thống thông báo: “Tế NguyệtThanh Thanh đã tu luyện xong, đạt được kỹ năng Dâm Vũ Phi Phi”.

Trêndiễn đàn đã sớm có bài giới thiệu chi tiết về các kỹ năng và trang bị mới nhất,Tế Nguyệt Thanh Thanh nhớ kỹ năng Dâm Vũ Phi Phi là kỹ năng tấn công hệ thủyphạm vi rộng và mạnh nhất, nên cô cực kỳ hài lòng. Hệ thống còn ngẫu nhiên tặngcô một tấm áo choàng Bạch Hồ, có tính năng tự động tăng máu khi đang chiến đấu.Điều thú vị hơn nữa là khi khoác tấm áo này điểm thành thạo gia tăng, mỗi lầntăng máu đồng thời tăng một lượng điểm kinh nghiệm bất kỳ, thật là một bảo vậthiếm có.

TếNguyệt Thanh Thanh đang đắc ý chuẩn bị mặc áo choàng vào thì Phong Diệp Vô Nhaicũng đứng dậy.

PhongDiệp Vô Nhai: “Em lên rồi à?”

Saokhéo vậy nhỉ? Tế Nguyệt Thanh Thanh thầm hỏi. Không phải anh ta... ngồi đợi bênmáy tính suốt đấy chứ?

TếNguyệt Thanh Thanh: “Anh vẫn ở trên mạng sao?”

PhongDiệp Vô Nhai: “Ừ”.

TếNguyệt Thanh Thanh: “Anh đợi lâu chưa?”

PhongDiệp Vô Nhai: “Không lâu lắm”.

Đúng làanh đang đợi cô!

Khóemôi Kỷ Hiểu Nguyệt khẽ cong lên, được, nể tình anh phối hợp với tôi rất tốt,mối thù bức hôn tôi sẽ bỏ qua, không tính toán cùng anh nữa. Tế Nguyệt ThanhThanh vui vẻ hỏi: “Anh học được kỹ năng gì?”

Phong DiệpVô Nhai: “Di Hoa Tiếp Mộc”.

TếNguyệt Thanh Thanh: “... Vậy còn trang bị?”

PhongDiệp Vô Nhai: “Long Chiến Y”.

TếNguyệt Thanh Thanh lập tức nổi điên.

Đánhkhông lại người ta thì thôi bỏ qua, nhưng sao cả may mắn cũng không bằng ngườita vậy!

Di HoaTiếp Mộc là kỹ năng bao người mơ ước. Lúc chiến đấu, có thể chuyển mọi thươngtổn kẻ địch dùng với mình sang một kẻ khác, một tuyệt - tuyệt - tuyệt kỹ khôngcần ra tay cũng có thể đưa kẻ địch vào chỗ chết!

CònLong Chiến Y, phòng ngự tăng 100%, tấn công tăng 100%, nhanh nhẹn tăng 100%.Còn gì tốt hơn nữa chứ?

Sao lầnnào may mắn của Đại Thần cũng khiến người ta phẫn nộ vậy?

TếNguyệt Thanh Thanh đang tức giận thì nhận được thông báo từ hệ thống:

“PhongDiệp Vô Nhai tặng bạn Long Chiến Y, bạn nhận hay từ chối?”

TếNguyệt Thanh Thanh gửi lên một dấu hỏi chấm.

PhongDiệp Vô Nhai: “Em nhận đi”.

TếNguyệt Thanh Thanh: “Anh chắc là anh không cần chứ?Đó là Long Chiến Y đấy, cả server chỉ có một cái thôi!”

PhongDiệp Vô Nhai: “Em dùng là được rồi”.

Tronglòng Tế Nguyệt Thanh Thanh: Cảm động quá, cảm động quá!

PhongDiệp Vô Nhai: “Dù sao của em cũng là của anhmà”.

TếNguyệt Thanh Thanh: “...”

Thế mớinói, cảm động gì đó chỉ là mây bay gió thoảng mà thôi! Nếu cô còn nói thêm câugì, cái tên không biết xấu hổ kia biết đâu lại nói:“Cảbà xã cũng là của anh mà...”

Vì thế,Tế Nguyệt Thanh Thanh nhanh chóng ấn “Tiếp nhận”. Dù sao... cô cũng không thiệtthòi gì... >0

MặcLong Chiến Y vào, khoác thêm chiếc áo choàng Bạch Hồ, cả người Tử Y Nữ Hiệp lấplánh ánh sáng vàng nhạt, chiếc áo choàng trắng như tuyết trên vai càng khiến côthướt tha, đứng chung với Phong Diệp Vô Nhai toàn thân mặc áo giáp vàng đúng là“cương nhu kết hợp”, cực kỳ xứng đôi. Tế Nguyệt Thanh Thanh đã từng nghi ngờkhông biết có phải Phong Diệp Vô Nhai vì nguyên nhân này mới “quên mình vìngười khác” không? Nhưng Long Chiến Y là vật phẩm quý hiếm, làm sao có thể vìmột nguyên nhân vô vị như vậy mà tặng cho cô được? Vì vậy Tế Nguyệt Thanh Thanhnhanh chóng bóp chết suy nghĩ đó từ trong trứng nước.

Ra khỏiThanh Tuyền Cốc, họ lập tức thoát khỏi tình trạng cách ly, toàn bộ chức năngtrao đổi thông thường đều được khôi phục, kênh Bạn Bè của Tế Nguyệt Thanh Thanhsắp bùng nổ đến nơi rồi.

Kỷ HiểuNguyệt toát mồ hôi mở từng tin nhắn ra xem, trạng thái vô cùng tập trung, đếnmức An Húc Dương xách túi to túi nhỏ quay về cô cũng không hề hay biết.

Thậtkhông ngờ trong lúc cô ngủ, thế giới lại có nhiều biến đổi như vậy!

Đầutiên là Tiểu Đậu Tử kết hôn với Tam bang chủ của Ngạo Tuyết Thần Vực Lãnh HuyếtVô Kỵ, theo tin nhắn để lại thì chắc là Lãnh Huyết Vô Kỵ cướp dâu.

Kế đólà Nhị bang chủ của Ngạo Tuyết Thần Vực Đạp Huyết Vô Ngân kết hôn với Bánh TrôiTròn Tròn, cũng là cướp dâu. Không ngờ Đạp Huyết Vô Ngân hiếm khi lên mạng cũngđã đến rồi!

Cuốicùng, Măng Mọc Sau Mưa kết hôn với Ta Là Một Con Rồng, cũng là cướp dâu.

Cướpdâu, cướp dâu, cướp dâu... rốt cuộc lúc cô ngủ đã xảy ra chuyện gì vậy?

TếNguyệt Thanh Thanh quyết định đi tìm từng đương sự để điều tra rõ ràng.

Thì ranguyên nhân bắt đầu từ việc Tiểu Đậu Tử phải hoàn thành nhiệm vụ giết một caothủ. Đêm hôm đó, trời không trăng không sao, trên đỉnh núi hoang vu, Lãnh HuyếtVô Kỵ đang ngồi hành công tu luyện một mình dưới một gốc cây ở dốc Lạc Hà. TiểuĐậu Tử thấy xung quanh không có ai, lợi dụng lúc đối phương cắm máy liền bướctới đánh lén. Thành công, đoạt lấy trang bị của hắn ta rồi bỏ chạy. Thần khôngbiết, quỷ chẳng hay! Không chỉ hoàn thành được nhiệm vụ mà còn cướp được trangbị hiếm có. (Trang bị trên người Lãnh Huyết Vô Kỵ dĩ nhiên hiếm có rồi! Dùkhông dùng được cũng có thể bán lại với giá rất cao).

Nào ngờmay mắn không hoàn toàn mỉm cười với Tiểu Đậu Tử, chiêu tất sát cuối cùng giếtđược Lãnh Huyết Vô Kỵ nhưng cũng làm hao tổn toàn bộ lượng máu, khiến cô nàngđi đời nhà ma theo.

TiểuĐậu Tử đoạn mệnh, chỉ có thể vừa đập đầu vào tường tiếc nuối vừa đợi hồi sinh.Vất vả lắm mới hồi sinh lại được thì Lãnh Huyết Vô Kỵ đến, Tiểu Đậu Tử bị bắtngay tại trận. Cũng may Lãnh Huyết Vô Kỵ hồi sinh rồi nhưng vẫn cần thêm thời gianđể sắp đặt lại trang bị nên Tiểu Đậu Tử nhân cơ hội này chạy trốn được.

NhưngLãnh Huyết Vô Kỵ là ai chứ? Là lão tam của Ngạo Tuyết Thần Vực đấy!

Mọingười đều biết, lão đại Thiết Huyết Vô Tình và lão nhị Đạp Huyết Vô Ngân củaNgạo Tuyết Thần Vực không thường xuyên lên mạng. Vậy nên mọi việc của NgạoTuyết Thần Vực đều do lão tam phụ trách. Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào cônàng Tiểu Đậu Tử lại dám to gan đắc tội với Lãnh Huyết Vô Kỵ. Đúng là “tự tạonghiệp chướng”, không thể sống yên!

Haingày nay Lãnh Huyết Vô Kỵ đang tìm người kết hôn để làm nhiệm vụ phu thê, bỗngdưng nhớ tới cô nàng oan gia Tiểu Đậu Tử, vậy là anh chàng quyết định... cướpdâu. Theo cách nói của Lãnh Huyết Vô Kỵ thì đây là “Lấy mạng đền mạng”! Vậy làTiểu Đậu Tử bị Lãnh Huyết Vô Kỵ ôm đi. Vì là cướp dâu nên Tiểu Đậu Tử không cócơ hội từ chối.

Cònviệc Đạp Huyết Vô Ngân cưới Bánh Trôi Tròn Tròn cũng chỉ là chuyện ngoài ýmuốn. Vô tình Bánh Trôi Tròn Tròn có nói: “Cái tên củalão nhị đúng là dễ khiến người ta có những liên tưởng không lành mạnh”.

Đúnglúc ấy người “dễ khiến người ta có những liên tưởng không lành mạnh” đang đứngngay sau lưng cô. Đạp Huyết Vô Ngân cướp dâu xong còn nói:

“Saunày ngày nào cô cũng có thể liên tưởng rồi đấy”.

Rồimạnh mẽ ôm Bánh Trôi Tròn Tròn bỏ đi.

MăngMọc Sau Mưa có vẻ thông minh nhanh nhẹn hơn. Ngay khi hai cô bạn tốt cùng bịcướp đi, để tránh mình cũng bị một kẻ nào đó xông ra cướp làm vợ, cô nàng lậptức đi tìm Ta Là Một Con Rồng, bắt anh chàng lấy. Nhưng Ta Là Một Con Rồng làai chứ, dĩ nhiên không đồng ý. Sau đó hai người PK, Măng Mọc Sau Mưa dùng trangbị mới nhất vừa nhận được sau khi làm nhiệm vụ sư đồ với Phong Diệp Vô Nhaichiếm thế thượng phong, nhanh chóng hạ gục Ta Là Một Con Rồng, cướp dâu thànhcông!

Ta LàMột Con Rồng khóc thầm: “Mình đã trêu đùa gì ai chứ!”Cả đờinày không ngóc đầu lên nữa rồi.

TếNguyệt Thanh Thanh đồng cảm: “Kìm nén đau thương đi bạn tôiơi”.

Ngườita đã thành vợ thành chồng rồi, cô còn cách gì nữa. Nếu có cách, cô đã giảiquyết người bên cạnh cô trước tiên. Nhưng như bây giờ cũng tốt, chẳng phảitrong một đêm tất cả đều đã kết hôn hết rồi sao? Tế Nguyệt Thanh Thanh thấy rấtcông bằng.

MăngMọc Sau Mưa: “Làm sao bây giờ? Tiểu Đậu Tử vàBánh Trôi Tròn Tròn đều bị cướp đi rồi, Bang Không Tưởng của mình bị mất haiđại tướng rồi!”

Nhân sốvốn đã không nhiều, giờ lại càng thiếu thốn trầm trọng!

TếNguyệt Thanh Thanh: “Việc trong bang phái trước giờmình không tham dự. Nhưng mà... hai cậu ấy là đại tướng của Bang Không Tưởng,lại là bà xã của Vực chủ Ngạo Tuyết Thần Vực, tính ra cậu được lời lắm đấy”.

MăngMọc Sau Mưa nghĩ ngợi, có lý!

Ta LàMột Con Rồng được gợi ý, gấp rút chạy đi tìm Lãnh Huyết Vô Kỵ.

Ta LàMột Con Rồng: “Vô Kỵ huynh, anh thu nhận tôiđi, để tôi làm chức gì nho nhỏ cũng được!”

MăngMọc Sau Mưa: “Một Con Rồng! Anh quay lại đâycho tôi!”

Ta LàMột Con Rồng: “Cứu mạng với, mưu sát chồng kìa!”

...

TếNguyệt Thanh Thanh cười ngất. Xem ra hôm qua cô đến Thanh Tuyền Cốc là hoàntoàn đúng, tránh được một phen hỗn chiến!

PhongDiệp Vô Nhai vẫn yên lặng đứng cạnh Tế Nguyệt Thanh Thanh, cùng cô xem trò vuináo nhiệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.